Liên Khai Tịnh Đế

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Để chúc mừng Bùi Cảnh Xuyên đỗ Trạng nguyên, ta đặc biệt rèn một đóa Liên Khai Tịnh Đế bằng vàng ròng, cao ngang người, đem tặng hắn. 

 

Ngày Trạng nguyên dạo phố vinh quy, hắn tháo đóa hoa cài trên mũ xuống, nhưng lại ném về phía vị muội muội cùng cha khác mẹ đang đứng cạnh ta.  

 

Xung quanh vang lên tiếng reo hò ồn ào, nàng ấy thẹn thùng đỏ mặt.  

 

Đúng lúc này, quân Trấn Bắc khải hoàn hồi kinh.  

 

Ta kéo đóa Liên Khai Tịnh Đế đi đến trước hàng quân, chọn một tiểu tướng quân mặc giáp bạc, mày kiếm mắt sáng, rồi dịu dàng mỉm cười:  

 

"Tiểu tướng quân, đóa hoa này tặng ngài, chúc mừng ngài khải hoàn trở về!"

 

01

 

"Tên giặc trời đánh! Cái tên Trạng nguyên mặt trắng kia cũng bày vẽ thật lớn!"

 

"Đám nữ nhân kia la hét đến mức ta ong cả đầu, còn ầm ĩ hơn tiếng trống trận của quân địch."  

 

"Nói thật nhé, ta thấy tướng quân nhà ta còn đẹp hơn cái vị Trạng nguyên kia gấp mấy lần, sao chẳng có cô nương nào ném hoa hay khăn tay cho ngài thế?"  

 

"Lão Trương ta thay ngài bất bình đấy!"  

 

Một đại hán cưỡi chiến mã, giọng oang oang như chuông đồng, khiến không ít người xung quanh phải ngoái nhìn.  

 

Ta theo ánh mắt đám đông mà nhìn sang, lập tức bị vị thiếu niên tướng quân khoác giáp bạc bên cạnh hắn thu hút.  

 

Tiểu tướng quân ấy trông còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi.  

 

Lông mày kiếm sắc, đôi mắt sáng như sao, ngũ quan góc cạnh, đường nét tuấn tú nhưng đầy cương nghị.  

 

Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, cả người toát lên khí thế sắc bén tựa thanh kiếm sắp tuốt khỏi vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

 

Đến lúc này, ta mới chợt nhớ ra—hôm nay chính là ngày quân Trấn Bắc khải hoàn hồi triều.  

 

Quân Trấn Bắc chinh chiến nơi biên ải suốt nhiều năm, là tấm lá chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và man di.  

 

Hai tháng trước, nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng, cháu trai của Cố lão tướng quân—Cố Bắc Thần, chỉ bằng một mũi tên đã tiễn thủ lĩnh Bắc Man về chầu trời.  

 

Bắc Man bị đánh lui về sâu trong thảo nguyên, mang lại ít nhất hai mươi năm thái bình cho biên giới.  

 

Đáng tiếc, triều đình trọng văn khinh võ, đối với những chiến công hiển hách của các tướng sĩ lại chẳng mấy để tâm.  

 

Ngay cả ngày khải hoàn, bọn họ cũng bị ép phải đi vào kinh từ Tây Môn.  

 

Thế nên mới xảy ra cảnh tượng này—vô tình đụng mặt đoàn rước trạng của tân khoa sĩ tử.  

 

"Tiểu thư, tiểu thư! Là Bùi công tử kìa, a a a, mau nhìn đi!"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tỳ nữ Liên Kiều phấn khích đến mức lắc mạnh tay ta, suýt chút nữa đẩy ta vào đội ngũ quân Trấn Bắc đang chậm rãi di chuyển.  

 

"Đừng lắc, đừng lắc! Ta thấy rồi!"  

 

Ta vội vàng giữ chặt cây trâm cài tóc bằng vàng đang lay động trên đầu, sắc mặt tuy bình thản nhưng trong lòng còn kích động hơn cả Liên Kiều.  

 

Tân khoa Trạng nguyên Bùi Cảnh Xuyên, chính là vị hôn phu chưa cưới của ta!  

 

Hai nhà đã bàn chuyện hôn sự, chỉ đợi hắn đỗ đạt thì sẽ chính thức đính thân, hỷ sự chồng hỷ sự. 

 

02

 

"Trạng nguyên lang! Ta năm nay vừa tròn mười bảy, nhà có vạn quan gia tài. Chàng mà tặng ta đóa hoa cài trên mũ, ta liền mang theo trăm mẫu ruộng tốt mà gả cho chàng!"  

 

"Phi! Trăm mẫu ruộng có đáng là gì! Trạng nguyên lang, tặng ta, tặng ta đi! Ta sẽ dâng cho chàng mười cửa tiệm lớn trên phố Long An!"  

 

Tỳ nữ Liên Kiều tức đến méo cả miệng.  

 

"Mấy ả mặt dày này! Dám giữa chốn đông người mà cướp đoạt phu quân của tiểu thư ta!"  

 

"Ai mà chẳng biết Trạng nguyên lang là người của tiểu thư ta chứ!"  

 

Theo phong tục của triều đại này, vào ngày Trạng nguyên dạo phố vinh quy, các tiểu thư khuê các chưa lập gia thất có thể công khai "chọn phu".  

 

Nếu Trạng nguyên lang đồng ý, hắn sẽ tháo đóa hoa cài trên mũ tặng cho người đó.  

 

Tương truyền rằng, nữ tử được Trạng nguyên lang tặng hoa sẽ có một đời phú quý, bình an.  

 

Liên Kiều lập tức xắn tay áo, đặt hai tay bên miệng làm loa, dốc hết khí lực hét vang:  

 

"Bùi công tử! Tiểu thư nhà ta ở đây!"  

 

Một tiếng gầm như hổ rống, chấn động cả con phố, khiến tất cả mọi người đều lặng im.  

 

Trong hàng ngũ quân Trấn Bắc, một đại hán râu ria xồm xoàm há hốc miệng, mắt trợn tròn như chuông đồng:  

 

"Mẹ ơi! Cô nương này có giọng to hơn cả kèn lệnh trong quân doanh! Không vào quân ngũ làm hiệu úy thì thật uổng phí!"  

 

Ta khẽ xoa đôi tai suýt bị chấn điếc, trong lòng dâng lên một cỗ đắc ý.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Không hổ là tỳ nữ nhất đẳng do ta dày công chọn lựa—Liên Kiều, quả thực rất hữu dụng!  

 

Nghe tiếng gọi, Bùi Cảnh Xuyên khẽ sững lại, rồi nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn về phía ta.  

 

Ánh mắt hắn bỗng sáng bừng, khóe môi cũng vô thức cong lên một nụ cười.  

 

Thiếu niên tuấn tú khoác cẩm bào đỏ thẫm, cưỡi trên lưng bạch mã, dung nhan thanh tú tựa ngọc, cả người như phát ra ánh hào quang rạng rỡ.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com