Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 24: Không Biết Từ Chối



Điên rồi. Đúng là điên rồi.

Vừa bước chân về đến nhà, Chu Lai đã bị Phương Tinh gọi điện liên tục như truy sát.

“Chu Lai, mày điên lắm rồi! Tao phục mày sát đất!”

“Mày tưởng tao không nhìn ra mối quan hệ giữa tụi mày sao?”

“Nói thẳng nhé, những ai thực sự không có gì với nhau mới thoải mái vui đùa. Còn kẻ nào che giấu điều gì đó mới cố tình tỏ ra bình thường suốt cả buổi.”

“Vậy rốt cuộc giữa mày và Lâm Tư Dật bây giờ là thế nào?”

Chu Lai bật video call rồi thả điện thoại sang một bên, bắt đầu mở đống bưu kiện chất đống như núi.

Nửa tháng vắng nhà, dù đã có dì giúp việc dọn dẹp, nhưng bưu phẩm gửi đến vẫn tích tụ thành đống. Dì giúp việc rất chu đáo, xếp chúng gọn gàng từ lớn đến nhỏ ở góc trống gần cửa. Chu Lai ngồi bệt xuống sàn, đặt điện thoại trước mặt, vừa mở hàng vừa tâm sự với Phương Tinh.

Nhìn đống bưu kiện hỗn độn, Phương Tinh lập tức chuyển chủ đề: “Trời ơi, mày mua sắm kinh thật đấy! Toàn mua linh tinh gì thế này?”

Vừa dứt lời, cô đã thấy Chu Lai rút ra một chiếc ốp lưng điện thoại.

Chu Lai lắc lắc chiếc ốp mới trước mặt Phương Tinh: “Dễ thương không? Heo con đáng yêu này.”

“Tao nói không dễ thương được không?” Phương Tinh nhăn mặt, “Với lại, tao đã chán cái avatar đầu heo đáng ghét của mày lắm rồi, giờ còn thêm ốp heo nữa chứ? Mày có thể đổi avatar vì tao được không?”

Chu Lai đặt chiếc ốp xuống, chìm vào im lặng.

Bỗng nhiên, cô nhớ lại lời Lâm Tư Dật từng thì thầm với mình: “Cứ thích gì làm nấy, không cần vì ai mà thay đổi bản thân.”

Dù câu nói nghe như lời dỗ dành trẻ con, Chu Lai vẫn không kìm được nụ cười.

Phương Tinh bên kia màn hình nheo mắt: “Cái vẻ mặt cười hí hí này… đang nghĩ đến Lâm Tư Dật đúng không?”

Chu Lai không chối cãi: “Ừ.”

Phương Tinh lắc đầu: “Ghê thật đấy.”

“Ghê gì?”

“Kiểu như mày đang tự đào hố chôn mình vậy.”

“Không được sao?”

“Cũng không phải không được.” Phương Tinh cảm thấy chuyện này diễn biến ngoài sức tưởng tượng của mình.

Ban đầu, cô tưởng Lâm Tư Dật chỉ là một gã mọt sách bình thường, ai ngờ không phải thế. Anh là tiến sĩ song ngành chứng tỏ có trí thông minh vượt trội. Trong khi Chu Lai chỉ có ngoại hình xinh đẹp, lại chỉ trải qua một mối tình duy nhất. Xem ra, cô đang ở thế yếu.

Là bạn thân, dù chưa hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nhưng Phương Tinh vẫn muốn đứng về phía Chu Lai để cân nhắc cho cô.

“Mày thực sự nghĩ Lâm Tư Dật đáng tin cậy?” Phương Tinh hỏi nhẹ nhàng.

Chu Lai lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy nói cho tao biết, đêm Giao thừa đó, mày về Thành phố H là vì Lâm Tư Dật phải không?”

Chu Lai gật đầu: “Phải.”

Phương Tinh mở to mắt: “Mày chơi lớn thật đấy!”

Thực ra, Chu Lai chẳng nghĩ gì đến chuyện “chơi” hay không. Cô chỉ đơn giản làm theo tiếng nói của trái tim.

Cô thích được gần gũi Lâm Tư Dật, nên tìm mọi cách để tiếp xúc nhiều hơn. Mỗi lần tương tác với anh, cô đều cảm thấy bừng bừng sinh khí, cảm giác này còn hiệu quả hơn cả việc tiêm botox – dù Chu Lai chưa bao giờ động đến kim tiêm.

Thấy Chu Lai vẫn thản nhiên như không, Phương Tinh đành chẳng nói thêm gì.

Giữa bạn bè, biết điểm dừng là điều quan trọng. Nói quá nhiều đôi khi chỉ phản tác dụng.

“Thôi được rồi, miễn mày vui là được.” Phương Tinh thở dài, “Chỉ cần nhớ giữ cho mình một lối thoát, đừng để bản thân chìm đắm trong đấy.”

“Ừ, biết rồi.”

Chu Lai tiếp tục mở bưu kiện, bất ngờ thấy một hộp nặng, lắc lên có tiếng chất lỏng lọc cọc.

Những lúc buồn chán, cô thích mua sắm online đủ thứ kỳ lạ. Vì mỗi lần nhận hàng đều như mở hộp quà bí ẩn luôn mang lại cảm giác háo hức khó tả.

Khi mở hộp ra, Chu Lai lấy ra những chai nhỏ bên trong.

Cô gần như ngay lập tức nhận ra – đây là nước ép.

Là nước ép do chính tay Lâm Tư Dật làm.

Tổng cộng sáu chai, đựng trong lọ nhựa tròn trịa, trên thân dán nhãn nhỏ: Khoa Nông nghiệp Hiện đại – Đại học Z.

Dưới ánh đèn, những chai nhựa trong suốt lấp lánh như những viên ngọc.

Lần đầu đến phòng ký túc xá của Lâm Tư Dật, Chu Lai đã nếm thử loại nước ép bưởi chua ngọt này. Cô chỉ tùy hứng nói anh tặng cho mình vài chai. Chuyện đã qua khá lâu, ngay cả bản thân cô cũng quên bẵng, thế mà anh vẫn nhớ.

Không chỉ nhớ, anh còn gửi tận nhà cho cô.

Hóa ra Lâm Tư Dật cũng khá tâm lý.

Cảm giác như cô đã phụ lòng anh.

Cũng đúng lúc, Chu Lai đang cảm thấy hơi khát, cô định mở một chai nước ép ra thưởng thức. Ai ngờ nắp chai đóng quá chặt, vặn mãi không được, tay lại còn đau rát.

Chu Lai không chịu thua, đổi sang chai khác thử, kết quả vẫn như cũ.

Cô quyết định sẽ góp ý với Khoa Nông nghiệp Hiện đại: Nắp chai của các anh quá khó mở quá!

***

Lâm Tư Dật về đến ký túc xá liền đi tắm.

Anh vặn vòi sen hết cỡ, để dòng nước mát lạnh từ đỉnh đầu tuôn xuống. Nước chảy dọc theo khuôn mặt góc cạnh của anh, rơi xuống những đường cơ bắp rõ nét, rồi trôi qua bụng săn chắc như đá cuội. Thân hình vạm vỡ ẩn dưới lớp áo thường ngày, chỉ khi cởi ra mới lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn. Hai tay chống lên tường, bỗng nhiên anh nhớ lại cảm giác bàn tay Chu Lai đã lướt nhẹ trên eo mình, chỉ cách một lớp vải mỏng.

Cảm giác ấy dường như vẫn còn đọng lại trong ký ức.

Tắm xong, Lâm Tư Dật thay bộ đồ mới, chiếc khăn tắm vắt trên cổ, khuôn mặt trắng nõn giờ ửng hồng nhẹ.

Anh bước đến bàn học, nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc sứ, rồi dùng đầu ngón tay vu.ốt ve nhẹ bó hoa Chu Lai tặng. Sau đó, anh ngả người ra ghế, lười biếng dùng khăn lau mái tóc ướt.

Mái tóc đã hơi dài, nhưng anh chẳng có ý định cắt. Đằng nào anh cũng chẳng quan tâm đến kiểu tóc. Miễn sao gọn gàng sạch sẽ, kiểu nào cũng được. Đợi đến lúc tự mình không chịu nổi, anh sẽ cắt đầu đinh, rồi để từ từ mọc dài trở lại.

Lâm Tư Dật ngồi một lúc, đặt khăn sang bên.

Đã 11 giờ 40 đêm, nhưng anh chẳng có chút buồn ngủ nào, bèn mở laptop ra tiếp tục viết luận văn.

Dạo này cuộc sống của Lâm Tư Dật vẫn như cũ, chẳng có gì khác biệt. Chỉ là khi chạy bộ, anh chạy thêm vài vòng; đạp xe thì đi xa hơn; đánh bóng rổ cũng dồn lực mạnh hơn. Nhưng những thay đổi nhỏ nhặt ấy, ngoài anh ra thì chẳng ai để ý.

Hai hôm trước, Lâm Tư Dật tranh thủ đến trạm nghiên cứu, tình cờ gặp Trần Tư Viễn ở đó. Cậu ta đang nghiên cứu về phụ gia thực phẩm và an toàn thực phẩm. Nước ép là một trong những loại thực phẩm chứa nhiều phụ gia nhất, thường hơn 90% thành phần là các chất phụ gia, nước ép nguyên chất rất ít. Nhưng những phụ gia này không hẳn không an toàn, thậm chí còn khiến nước ép ngon miệng hơn.

Xét về góc độ sức khỏe, nước ép không nên uống nhiều. Vì hàm lượng đường và calo đều cao, lại thiếu chất xơ từ thịt quả, quá ít chất dinh dưỡng.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng thưởng thức thì không sao, vị ngon sẽ khiến tâm trạng thoải mái.

Niềm vui cũng là một trong những lý do con người yêu thích ẩm thực.

Trần Tư Viễn hỏi Lâm Tư Dật có hay uống nước ép không.

Lâm Tư Dật lắc đầu, anh thường chỉ uống nước ấm.

Trần Tư Viễn vừa cười anh sống quá thanh tịnh, vừa hỏi anh đến đây làm gì.

Lâm Tư Dật thản nhiên đáp: “Làm mấy chai nước ép tặng bạn.”

Trần Tư Viễn: “Việc thế này để đàn em làm cũng được mà.”

“Không cần, tự tay mình làm tốt hơn.”

Trần Tư Viễn bỗng tò mò: “Bạn gì mà phải nhọc công tiến sĩ Lâm tự tay làm vậy?”

“Bạn cũ thôi.”

Lâm Tư Dật thêm: “Hồi trước ngồi cùng bàn, lâu không liên lạc, dạo này gặp lại.”

Trần Tư Viễn đương nhiên nghĩ bạn cùng bàn là nam sinh, gật gù: “Thế thì hiếm có đấy.”

Lâm Tư Dật cúi người lấy vài quả bưởi tươi trong giỏ, đặt lên máy, nhấn nút khởi động.

Đây là hệ thống ép nước tự động, từ rửa sạch, bóc vỏ, tách hạt… Tất cả đều không cần con người can thiệp.

Thiết bị này do một doanh nghiệp tài trợ, hồi đại học Lâm Tư Dật đã tự mình đi xin tài trợ để phục vụ nghiên cứu.

Lúc đó, một sinh viên nghèo đi xin tài trợ vô cùng khó khăn. Dù thương hiệu Đại học Z rất uy tín, nhưng các doanh nghiệp đều cân nhắc lợi ích. Lâm Tư Dật phải thuyết phục suốt một tháng, cuối cùng họ mới gật đầu, thậm chí còn khen ngợi anh.

Nhờ khoản tài trợ này, khóa sau cũng đỡ vất vả hơn nhiều. Vì thế, bất cứ ai đến viện nghiên cứu đều biết tên Lâm Tư Dật, kể cả tân sinh viên. Đặc biệt khi biết anh vẫn đang học tiến sĩ, ai cũng tò mò không biết anh là “thần tiên” nào. Gặp rồi mới biết thế nào là trên trời còn có trời. Lâm Tư Dật ăn nói lễ phép, nghiên cứu học thuật xuất sắc, quan trọng hơn ngoại hình chẳng kém gì các sao nam trên màn ảnh. Hỏi xem, ai từng gặp anh mà không mê mẩn?

Làm nước ép không tốn nhiều thời gian, cuối cùng Lâm Tư Dật cho sáu chai vào hộp, gửi tận nhà cho Chu Lai.

Chuyện mới xảy ra cách đây vài ngày, dù anh biết rõ giữa mình và Chu Lai không có tương lai, nhưng đã hứa tặng cô nước ép, anh sẽ giữ lời.

***

Cuối cùng, Chu Lai cũng bỏ ý định tự mở nắp chai, vì cô biết chắc có người mở được.

Cô đặt chai nước xuống, đi vào phòng thay đồ để đổi sang bộ khác. Đêm khuya mặc đồ này ra ngoài không tiện, cô chọn bộ đồ thể thao thoải mái, buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa.

Đến cổng trường Đại học Z lúc nửa đêm.

Chu Lai biết mình hơi điên, y như cảnh tượng trong quán bar hôm đó. Lúc ấy cô chẳng nghĩ suy gì, chỉ biết mình rất muốn nếm thử đôi môi đỏ mọng của Lâm Tư Dật, thế là cô làm ngay.

May mắn thay, anh không đẩy cô ra, ngược lại còn đáp ứng mong muốn của cô, hôn đến mức cô mê man.

Sau nụ hôn đó, cả hai đều tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục chơi bài bình thường.

Mọi người ngồi xung quanh nhìn nhau, muốn trêu chọc vài câu nhưng vì hai người trong cuộc quá thản nhiên, đành giả vờ như không thấy gì.

Trong quán bar, cảnh “nồng nàn” như vậy quá đỗi bình thường. Trên sàn nhảy, ai mà không ôm ấp nhau, ai mà chẳng hôn hít.

Những kẻ thích phóng đại chuyện nhỏ thành to, trông càng giống người chưa từng trải nghiệm.

Chẳng ai biết lúc ấy trái tim Chu Lai đập nhanh đến mức nào. Dù bề ngoài tỏ ra chủ động, nhưng cuối cùng cô mới là người bị dẫn dắt.

Lâm Tư Dật bề ngoài có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng trong chuyện này, anh lại cực kỳ quyết đoán. Bàn tay lớn của anh ôm chặt lấy cô, nụ hôn thâm sâu cuốn hút, dẫn dắt lưỡi cô cùng nhảy theo nhịp điệu.

Đúng là thứ Chu Lai thích nhất ở anh.

Khi xe dừng trước ký túc xá của Lâm Tư Dật, Chu Lai để ý đèn phòng anh vẫn sáng, ánh sáng không quá rõ, có vẻ như chỉ bật đèn bàn.

Chu Lai lấy điện thoại, nhắn tin cho Lâm Tư Dật: “Anh chưa ngủ?”

Đêm nay có mưa phùn, những chiếc lá ướt đẫm lấp lánh dưới ánh đèn đường.

Lâm Tư Dật nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn.

Anh mở ra, trả lời ngắn gọn: “Ừ.”

Giao diện WeChat khá đơn giản, không khó để làm quen.

Chu Lai nhanh chóng đáp lại: “Sao không ngủ?”

Lâm Tư Dật thật thà: “Không ngủ được.”

Chu Lai: “Vì nụ hôn của em nên anh mất ngủ à?”

Một phút im lặng.

Lâm Tư Dật mới trả lời: “Em luôn như thế này sao?”

Chu Lai: “?”

Lâm Tư Dật: “Không có gì.”

Dù chỉ ba chữ ngắn ngủi, Chu Lai vẫn hình dung ra vẻ mặt nghiêm nghị, môi mím chặt của anh lúc này.

Rõ ràng khi hôn cô, anh còn say mê cuồng nhiệt, thế mà giờ lại trở nên lạnh lùng.

Chu Lai: “Hay anh tưởng em thấy ai cũng lao vào hôn thế kia?”

Một lúc sau.

Chu Lai: “Em chỉ làm thế với mình anh thôi.”

Chu Lai: “Không tin?”

Chưa đầy nửa giây, chuông điện thoại vang lên, là Lâm Tư Dật gọi tới.

Hóa ra anh vẫn không quen nhắn tin, gọi điện thoại trực tiếp vẫn hơn.

Lâm Tư Dật thực sự không quen trò chuyện qua tin nhắn, anh không thể cảm nhận được ngữ điệu của Chu Lai qua những dòng chữ.

Là vui vẻ? Hay giận dỗi? Anh đoán không ra, đành gọi điện cho chắc ăn.

“Chu Lai.” Anh gọi tên cô, rồi như thể không biết nói gì tiếp.

May mà Chu Lai luôn biết cách dẫn dắt cuộc trò chuyện: “Gì? Gọi điện đến chất vấn em à?”

“Không phải.”

“Vậy thì gì?”

“Em đang ở đâu?” Lâm Tư Dật hỏi.

Chu Lai cười khẽ: “Anh đoán xem?”

Lâm Tư Dật đứng phắt dậy, ra ban công nhìn xuống thì thấy một chiếc xe thể thao màu hồng đang đậu dưới kia.

Xe của Chu Lai.

“Đã khuya rồi.” Anh nói.

Nụ cười trong giọng Chu Lai biến mất: “Ồ, vậy à? Làm phiền anh nhỉ.”

“Không phải.” Lâm Tư Dật ngập ngừng, “Con gái đi một mình đêm khuya không an toàn.”

“Ừ, em biết rồi.”

Lâm Tư Dật nói: “Ý anh là, lần sau em muốn gặp thì nhắn tin để anh đến chỗ em.”

Anh biết địa chỉ nhà cô, nhưng không được phép, anh sẽ không tự tiện ghé thăm.

Một câu nói không quá nghiêm trọng, thế mà khiến Chu Lai như bị chạm thẳng vào tim.

Cô im lặng, bỗng chốc không biết phải đáp lại thế nào. Chỉ biết rằng, trong lòng cô ấm áp lạ thường, như được nâng niu trên đôi bàn tay dịu dàng.

“Lâm Tư Dật, anh lại định quyến rũ em nữa à?”

Lâm Tư Dật khẽ cười, bất ngờ đùa lại: “Rõ ràng là em.”

Tâm trạng Chu Lai cũng vui theo: “Làm sao bây giờ, em muốn hôn anh quá.”

“Tại sao?” Tại sao lại muốn hôn anh?

Giọng Chu Lai mềm mại, như đang nũng nịu: “Lâm Tư Dật, anh lắm lời quá, có xuống hay không?”

“Có.” Giọng anh trầm xuống, “Đợi anh.”

“Lâm Tư Dật, lần trước anh từ trên lầu xuống chỉ mất một phút.”

“Lần này không được.”

“Tại sao?”

Bởi vì chạy nhanh sẽ khiến nhịp thở không đều, anh sẽ không thể tập trung vào nụ hôn.

Nhưng câu này, Lâm Tư Dật không nói ra.

Rất nhanh, anh từ trên lầu đi xuống.

Trong đêm tối, bóng dáng Lâm Tư Dật càng thêm cao lớn.

Chu Lai để ý mái tóc anh dài hơn hồi tháng trước, những lọn tóc mềm mại rủ xuống trán, trông vô cùng thuần khiết và đẹp trai.

Dường như anh phù hợp với mọi kiểu tóc. Trước đây cắt ngắn trông rất trẻ trung, còn bây giờ lại càng hợp với tuổi tác.

Chu Lai đột nhiên muốn đưa tay v.uốt ve mái tóc ấy.

Cô tin chắc, anh sẽ không từ chối đâu.