Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 28: Không nuốt lời



Sáng sớm, Chu Lai rủ Phương Tinh cùng đi spa, sau đó tiếp tục dạo phố mua sắm, rồi ghé vào một quán ăn đang hot trên mạng để dùng bữa tối. Lịch trình của cô dày đặc từ sáng đến tối, không chừa một khoảng trống nào.

Nhưng Phương Tinh phát hiện ra điều bất thường. Chu Lai lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai mà cứ cười tủm tỉm như thiếu nữ mới yêu. Nhân lúc cô không để ý, Phương Tinh lén liếc qua, vừa lúc thấy Chu Lai gửi bức ảnh đồ ăn cho một người có tên “Lâm Ngoan Ngoãn”.

Phương Tinh lập tức nổ tung: “Lâm Ngoan Ngoãn này chính là bạn Lâm phải không? Hóa ra cả ngày hôm nay mày ôm điện thoại là để tán tỉnh cậu ta?”

Chu Lai nhướng mày, thản nhiên: “Sao? Không được sao?”

Phương Tinh nheo mắt: “Không ngờ mày thật sự chinh phục được Lâm Tư Dật.”

Chu Lai bật cười: “Anh ấy thật sự rất thú vị.”

Nghĩ đến những bức ảnh Lâm Tư Dật gửi cho cô mấy ngày nay. Từ lợn rừng, thỏ hoang đến đủ loại cây cỏ lạ mắt – Chu Lai lại thấy vui vẻ. Cô còn nhận ra anh dần cởi mở hơn trước, thỉnh thoảng kể chuyện cười khiến cô phải bật cười không ngớt.

Phương Tinh hiểu lầm, tưởng Chu Lai chỉ đang “chơi đùa” với Lâm Tư Dật. Nhớ lại lần trước cô trêu ghẹo bạn, giờ thấy hai người suốt ngày âu yếm như thế, Phương Tinh không khỏi cảm thán.

“Nói đi, hai người giờ tiến triển đến đâu rồi?” Phương Tinh nhấp một ngụm cà phê, tò mò hỏi.

Chu Lai cũng uống một ngụm, ngơ ngác: “Tiến triển gì cơ?”

“Ôm ấp, hôn hít, hay là… lên giường, đã đến bước nào rồi?”

“Phụt!” Chu Lai suýt phun cà phê, mặt đỏ bừng: “Mày nói giảm nói tránh chút đi!”

Cô thích trêu chọc Lâm Tư Dật là chuyện khác, nhưng nghe bạn nói thẳng thừng như vậy vẫn thấy ngượng nghịu.

Phương Tinh bĩu môi: “Mày đừng giả vờ ngây thơ nữa.”

Chu Lai lầm bầm: “Làm gì phải nhanh thế…”

“Thế là mày chưa đến đâu rồi. Tao tưởng mày đã ‘ăn tươi nuốt sống’ Lâm Tư Dật cơ.”

Chu Lai: “…”

Cô bỗng im lặng, thậm chí… gương mặt càng đỏ hơn.

Một ý nghĩ táo bạo chợt lướt qua tâm trí.

Bề ngoài Chu Lai có vẻ phóng khoáng, nhưng thực ra đời tư cô vô cùng trong sạch. Có lẽ vì gia đình, từ nhỏ cô đã không tin vào tình yêu nam nữ. Dù có nhiều người theo đuổi, cô vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt.

Gặp được Lâm Tư Dật là duyên phận đúng thời điểm. Giờ đây, khi đã có tiền bạc, tuổi trẻ và sắc đẹp, Chu Lai muốn thử cảm nhận một thứ tình cảm khác. Vì thế, cô chủ động tiếp cận anh, không hề ngần ngại.

Là bạn thân, Phương Tinh vẫn phải nhắc nhở Chu Lai: “Tao có cả một ngàn lời khuyên nhưng tao chỉ muốn nói một câu. Đừng bao giờ hy sinh quá nhiều vì đàn ông! Đàn ông không đáng!”

Phương Tinh là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Cô cho rằng đàn ông chỉ là phụ kiện của phụ nữ. Phụ nữ thời đại mới phải độc lập cả về kinh tế lẫn tinh thần, đừng để tình cảm làm mờ mắt.

“Chơi đùa với đàn ông thì không sao, nhưng đừng đánh mất trái tim mình.”

Chu Lai nghe mà mơ hồ. Hiện tại, cô chẳng nghĩ quá nhiều, chỉ mong Lâm Tư Dật sớm trở về Thành phố H.

Trước giờ, cô chưa từng biết cảm giác yêu đương lại ngọt ngào đến thế. Giờ thì cô hiểu rồi – không ai có thể khước từ sự rung động ấy, Chu Lai cũng không ngoại lệ.

Dù vậy, lời Phương Tinh cũng khiến cô chợt tỉnh ngộ. Có lẽ cô đã quá đắm chìm. Xưa nay, phụ nữ luôn là người chịu thiệt trong chuyện tình cảm, cô phải cẩn thận.

Còn Lâm Tư Dật nghĩ gì về mối quan hệ mập mờ này? Chu Lai không biết, cũng chẳng buồn đoán.

***

Chu Lai về đến nhà lúc 8 giờ tối.

Bụng hơi đói, cô gọi món thường ăn, nhưng chỉ ăn vài miếng đã thấy vô vị, liền đặt đũa xuống.

Chán nản, cô đi tắm rửa, rồi lại mở đoạn chat với Lâm Tư Dật. Biết anh đang bận, cô không muốn làm phiền. Nghĩ lại, trong mối quan hệ này, cô có lẽ đã quá chủ động.

Không có việc gì làm, Chu Lai chợt thấy cuốn sách bìa đen trắng “Sống” trên tủ đầu giường.

Cô nhớ ra đây là cuốn sách lấy từ phòng ký túc xá của Lâm Tư Dật hôm trước.

Dù lúc ấy cô hứa sẽ đọc, nhưng về nhà liền quăng lên tủ đầu giường. Giờ sách đã phủ một lớp bụi mỏng, cô thậm chí chưa lật trang đầu.

Hơi áy náy, Chu Lai dựa vào đầu giường, mở sách ra.

Chỉ trong chốc lát, cô chìm đắm vào từng dòng chữ.

Vốn dĩ Chu Lai đọc sách rất chậm. Người khác một ngày đọc xong tiểu thuyết ngôn tình, cô phải mất ba ngày. Cô thường lật lại những trang trước để ngẫm nghĩ, rồi thầm cảm thán.

Cuốn tiểu thuyết này không dài, câu chuyện giản dị mà ám ảnh, khiến cô đọc một mạch không nghỉ.

Đến khi ngẩng đầu lên, đã là giữa đêm.

Chu Lai vốn là người đa cảm. Năm ngoái, khi xem bộ phim “Dearest” về nạn buôn người cùng trợ lý Bách Hoa Hoa, cô đã khóc suốt cả phim, nước mắt không ngừng rơi.

Giờ đây, khi đọc được nửa cuốn “Sống”, trong lòng Chu Lai dâng lên cảm xúc hỗn độn – muốn khóc mà không thể khóc nổi.

Thật quá đau lòng.

Vốn dĩ chủ đề tiểu thuyết đã nặng nề, giờ đọc trong căn phòng trống vắng chỉ có một mình, cô lại càng thấy lòng mình chìm vào tĩnh lặng cô độc.

Chu Lai với lấy điện thoại, không ngoài dự đoán – có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Lúc 11 giờ, Lâm Tư Dật có gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon, nhưng cô không thấy.

Bây giờ đã là 2 giờ sáng, Chu Lai đoán chắc anh đã ngủ say, nên cũng không muốn nhắn tin làm phiền.

Cả ngày hôm nay, Lâm Tư Dật cũng bận rộn không kém.

Anh và bí thư thôn bất đồng quan điểm về việc trồng một lô cây giống.

Lý do chính khiến Lâm Tư Dật phải trở về Đại Dữ chính là vì chuyện này.

Không ai có thể đoán trước kết quả sau khi trồng đợt cây giống này, nên bí thư thôn không muốn dùng danh nghĩa thôn xã để ủng hộ Lâm Tư Dật. Ông hy vọng anh tự nhận trồng, tự chịu trách nhiệm, kết quả tốt xấu đều do một mình anh gánh vác.

Dĩ nhiên, thôn cũng sẽ hỗ trợ một phần như miễn tiền thuê 20 mẫu đất trong 5 năm.

Đó đã là ưu đãi tốt nhất.

Núi Đại Dữ là vùng đất lý tưởng để trồng cây ăn quả vì mùa hè dài, khí hậu không phân chia rõ bốn mùa, nhưng mùa mưa và mùa khô lại rõ rệt. Ánh sáng dồi dào chính là điều kiện thuận lợi cho cây trái.

Dù nhiều hộ dân trong thôn cũng trồng cây ăn quả để bán lẻ, nhưng không có quy hoạch thống nhất, không thể như thành phố H thành vùng chuyên canh quy mô lớn.

Kể từ khi Lâm Tư Dật nộp bản kế hoạch lên thành phố ba năm trước, chính quyền cũng bắt đầu quan tâm hơn đến nông nghiệp, đưa ra nhiều chính sách hỗ trợ.

Quy hoạch đồng bộ, áp dụng khoa học kỹ thuật vào trồng trọt. Đó là những gì chính phủ có thể hỗ trợ. Còn về vốn, họ không thể giúp gì thêm.

Bí thư thôn tên Lâm Văn Sơn, năm nay 50 tuổi, cũng là người chứng kiến Lâm Tư Dật trưởng thành. Cậu bé này là niềm tự hào của làng khi đậu Đại học Z, rồi trở về quê hương cống hiến, khiến ai cũng cảm phục.

Lâm Văn Sơn nhìn Lâm Tư Dật, giọng đầy khó nói: “Bác cũng muốn thôn mình phát triển, nhưng chỉ có cháu và bác thì không làm nổi đâu.”

Lâm Tư Dật hiểu.

Một người chỉ có ước mơ thay đổi thế giới là không đủ, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức.

Anh không có nhiều toan tính cá nhân, tưởng rằng ý tốt của mình sẽ được ủng hộ, nhưng giờ mới thấy mình quá lạc quan.

Kế hoạch đã thay đổi, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên, dù sao cũng không phải đường cùng.

Sau một ngày suy nghĩ, cuối cùng Lâm Tư Dật quyết định tự mình nhận trồng 20 mẫu đất của thôn.

Những loại cây giống đầu tiên bao gồm: xoài, sơn trà, mận, lựu, dâu tây, anh đào. Đều là những giống cây phù hợp với thổ nhưỡng nơi đây.

Ông ngoại nghe xong cuộc trao đổi giữa cháu trai và bí thư thôn. Sau khi ông Sơn ra về, ông châm điếu thuốc, nhìn Lâm Tư Dật đầy lo lắng: “Thôi bỏ đi cháu, đừng có vắt óc ra nữa. Người làng chẳng có ai chắc chắn cả, coi mình như khỉ giữa rừng vậy.”

Lâm Tư Dật dựa vào thân cây anh đào trước cửa, ngậm một chiếc lá trúc trong miệng. Hồi nhỏ, ông ngoại thường dùng loại lá dẹt này thổi thành giai điệu, nhưng anh chẳng bao giờ học được.

Ông ngoại luôn yêu thương Lâm Tư Dật từ nhỏ, đi đâu cũng bế cháu theo. Khi ra đồng làm việc, ông thường quây một góc nhỏ, bắt cá đồng cho cháu chơi. Nếu may mắn bắt được thỏ rừng, Lâm Tư Dật có thể nghịch cả buổi.

Lớn lên trong tình yêu thương của ông bà, mỗi lần anh về nhà, bà ngoại lại làm thật nhiều món ngon, sợ cháu ăn không đủ no.

Hôm nay, Lâm Tư Dật cũng làm việc đồng áng suốt ngày. Tay áo anh xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc với đường gân xanh nổi rõ. Ống quần vẫn xắn cao, mắt cá chân dính chút bùn đất, dáng vẻ lười biếng pha chút phóng khoáng.

Ông ngoại hỏi: “Cháu tính sao?”

“Coi như khởi nghiệp vậy.” Lâm Tư Dật cười. “Cháu vẫn còn chút tiền tiết kiệm.”

Anh đã tính toán kỹ, không đến nỗi quá khó khăn.

Nửa tháng trước khi mùa xuân đâm chồi là thời điểm thích hợp nhất để trồng cây, giờ còn hơn một tháng nữa.

Lâm Tư Dật không cảm thấy hoang mang. Kết quả xấu nhất cũng chỉ là anh tự cầm cuốc, thuê thêm vài nhân công, từ từ trồng hết 20 mẫu đất thì kiểu gì cũng xong.

Từ lúc ươm cây đến khi ra quả, nhiều nhất là năm năm. Anh chờ được.

Ông ngoại vốn luôn ủng hộ ý tưởng của cháu.

Từ nhỏ, Lâm Tư Dật đã thông minh, chín chắn hơn bạn cùng trang lứa, chưa bao giờ khiến gia đình phải lo lắng.

Nhưng hôm nay, ông cụ bỗng trở nên ấp úng, như có điều muốn nói.

Hồi trẻ, ông ngoại từng làm thú y ở thị trấn, nhưng vì không có biên chế nên giờ không có lương hưu, sống rất tiết kiệm. Kể từ khi Lâm Tư Dật vào đại học, gia đình chỉ chu cấp tiền học năm đầu, anh không xin thêm một đồng nào.

Ông ngoại cảm thấy có lỗi với cháu, nhưng cũng không biết nói sao.

Lâm Tư Dật mỉm cười nhìn ông: “Ông có gì cứ nói thẳng với cháu.”

Chưa kịp mở lời, bà ngoại đã lên tiếng: “A Dật, cháu học hành nhiều như vậy, cuối cùng lại về núi làm ruộng à? Đừng nói là cháu về để phụng dưỡng hai già, bọn này không cần đâu.”

Cả sân lớn chợt chìm vào im lặng.

Có những điều Lâm Tư Dật đã giải thích nhiều lần, nhưng người lớn tuổi vẫn giữ quan điểm riêng. Anh sợ nói nhiều lại càng mất đi sức thuyết phục.

Hôm nay trời không lạnh lắm, vài chiếc lá trên cây trước nhà đung đưa theo gió.

Lâm Tư Dật bước ra bên ngoài, mở vòi nước rửa sạch đất cát trên tay, trong lòng thầm đáp lại lòiong ngoại.

Nhưng hai người là người thân duy nhất của cháu trên thế gian này rồi.

Cháu không vì hai người, mà vì chút hơi ấm và bến đỗ trong lòng mình.

Lâm Tư Dật yêu ông bà ngoại, ở quê nhà với anh là một trong những điều hạnh phúc nhất, không liên quan gì đến tương lai xán lạn.

Chỉ là anh chợt nghĩ đến Chu Lai.

Tất cả đều rối tung lên.

***

Suốt gần một ngày một đêm, Chu Lai cuối cùng cũng đọc xong cuốn sách.

4 giờ 50 phút chiều.

Cô lập tức nhắn tin khoe ngay với Lâm Tư Dật: [Em đọc xong sách rồi!]

Còn gửi kèm ảnh chụp cuốn sách.

Lâm Tư Dật có vẻ hơi bất ngờ, nhanh chóng trả lời: [Thật à?]

Chu Lai: [Sao? Không tin hả?]

Lâm Ngoan Ngoãn: [Em có thích không?]

Chu Lai: [Không thích chút nào!]

Chu Lai: [Khó chịu chết đi được.]

Không thích là giả, khó chịu là thật.

Chu Lai chưa bao giờ cảm thấy bứt rứt đến thế, giờ tâm trạng cực kỳ bất ổn. Giá như cô không đọc cuốn tiểu thuyết này thì tốt biết mấy.

Lâm Ngoan Ngoãn: [Vậy phải làm sao giờ?]

Chu Lai: [Làm sao á? Cho em cắn một miếng nhé?]

Lâm Ngoan Ngoãn: [Được.]

Chu Lai: [Có phải em làm gì anh cũng không từ chối không?]

Lúc Lâm Tư Dật nhận được tin nhắn này, anh đang trên chuyến tàu tốc hành trở về Thành phố H.

Chưa tìm được chỗ ngồi, anh đứng ở khoang trống, cầm điện thoại bằng hai tay, nghiêm túc gõ từng chữ: “Anh không tìm được lý do nào để từ chối em.”

Nhưng rồi lại xóa đi.

Nói nhiều dễ sai nhiều.

Lâm Tư Dật hiểu rõ, có rất nhiều lúc anh nên từ chối Chu Lai. Nhưng sâu trong tim, anh chỉ có thể nuông chiều và nhượng bộ.

Mấy ngày làm việc trên núi, thỉnh thoảng anh lại nghĩ về Chu Lai, về mối quan hệ giữa họ.

Thầm thương trộm nhớ là lời tuyên bố chua xót không thể thốt nên lời. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tỏ tình. Anh biết mình và cô là hai thế giới khác nhau, không dám mong chiếm hữu.

Những năm qua, Lâm Tư Dật âm thầm theo dõi động thái của Chu Lai như một người bạn trên mạng, cố gắng không làm phiền hay khiến cô phiền lòng.

Chỉ cần là nơi cô từng đi qua, anh đều chính muốn ngoái nhìn thêm vài lần.

Nhưng dù chỉ là một chặng đường ngắn ngủi trong đời, nếu có thể đồng hành cùng cô, mang lại niềm vui cho cô, anh đã thấy đủ đáng giá.

Đến giờ anh vẫn nhớ rất rõ, khoảnh khắc nhận ra mình thích Chu Lai, anh đã biết: Trên đời này có những chuyện vốn dĩ không có kết quả.

Chu Lai từng nói, cô không thích mấy anh chàng mọt sách, cô thích người hoạt bát và lãng mạn.

Còn anh nhạt nhẽo và ít nói, hoàn toàn trái ngược với hình mẫu lý tưởng của cô.

Có lẽ bây giờ Chu Lai chỉ đang hứng thú nhất thời, nhưng Lâm Tư Dật lại tham lam tin đó là sự thật.

Dù không danh phận, dù chỉ là thoáng qua, anh cũng nguyện ý, không một lời oán hận.

Chu Lai chờ mãi không thấy anh trả lời, liền gọi video.

Cô luôn thẳng thắn quyết đoán, hành động theo cảm xúc mà không nghĩ đến hậu quả.

Lâm Tư Dật cũng không do dự, nhanh chóng bắt máy.

Quen rồi sẽ không còn ngại. Sau lần video call trước, anh dường như cũng thèm khát được nhìn thấy cô thêm chút nữa, dù chỉ qua màn hình điện thoại.

Hôm nay Chu Lai cả ngày chưa ra khỏi nhà, tóc hơi xù và rối.

Cô dựa vào đầu giường, tay vuốt nhẹ mái tóc, cử chỉ toát lên vẻ gợi cảm khó tả.

Còn Lâm Tư Dật trong khung hình mặc đồ đen toàn tập, khuôn mặt lạnh lùng nhưng tỏa ra khí chất nam tính đầy cuốn hút.

Mấy ngày qua, làn da anh rám nắng rõ rệt, nhưng chính điều này lại khiến anh bớt vẻ thư sinh trắng trẻo, thêm phần mạnh mẽ phong trần, càng thêm thu hút.

Hôm trước, Chu Lai bỗng nghịch ngợm muốn xem Lâm Tư Dật làm nông trông thế nào, liền bắt anh gửi ảnh.

Không ngờ anh cũng rất hợp tác, gửi ngay một bức. Trong ảnh không có bóng dáng anh, chỉ có hai cái sọt, một cây đòn gánh, một cái cuốc và bầu trời xanh ngắt.

Chu Lai lập tức hình dung ra khung cảnh Lâm Tư Dật đang làm việc, nhưng vẫn thấy chưa đủ. Sau khi nài nỉ mãi, anh đồng ý video call.

Nhưng tín hiệu trên núi quá yếu, chỉ nói được vài câu đã đứt liên lạc. Khung hình cuối cùng đóng băng với nửa người Lâm Tư Dật trong chiếc áo nông nhân xanh đậm, bờ vai rộng và eo thon, vô cùng điển trai.

Nếu đồng phục nông nhân cũng là một dạng “mê hoặc” thì Chu Lai thừa nhận mình lại một lần nữa bị Lâm Tư Dật hút hồn.

Người đàn ông này đúng là mỗi centimet đều đánh trúng thẩm mỹ của cô!

Giây phút này, Chu Lai bỗng nhận ra anh đang ở trên tàu. Câu chất vấn vừa trào lên môi liền hóa thành tiếng reo mừng: “Lâm Tư Dật! Anh về rồi à?”

Lâm Tư Dật “ừ” một tiếng, giọng trầm ấm: “Anh đang trên chuyến tàu về Thành phố H.”

Đoàn tàu vừa mới chuyển bánh.

Chu Lai bật ngồi dậy trên giường: “Sao không báo với em sớm hơn! Để em ra đón anh!”

“Không cần đâu.”

Anh nhẹ nhàng nói:”Sẽ phiền em lắm.”

Trước khi ra khỏi nhà, anh đã xem dự báo thời tiết Thành phố H hôm nay sẽ có mưa nhỏ. Mùa đông phương Nam với những cơn mưa phùn ẩm ướt vốn là thứ dễ nhất để hủy hoại tâm trạng, cái lạnh thấm sâu vào da thịt khiến ai cũng chỉ muốn thu mình lại. Mà Thành phố H lại chính là thành phố phương Nam “nghiện” mưa bậc nhất.

Thời gian như vừa trôi nhanh vừa chậm chạp, Chu Lai cảm thấy như đã chờ đợi mấy ngày dài đằng đẵng, nhưng thực ra mới chỉ có một tuần thôi.

Lúc này cô vui sướng đến mức không thể tả: “Em chẳng quan tâm! Anh đã hứa cho em cắn một cái rồi mà! Đừng có hòng nuốt lời!”

Lâm Tư Dật bật cười, có lẽ hơi ngượng nên vô thức liếm môi. Hình ảnh tuy hơi giật do tín hiệu không tốt nhưng vẫn không che được vẻ điển trai của anh.

Chu Lai dán mắt vào màn hình, ngắm mãi không chán.

Cô chỉ ước có thể bay ngay đến bên anh, hai tay bụm lấy má anh rồi nhìn chằm chằm.

Lâm Tư Dật có vẻ đã cầm điện thoại ra xa hơn, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn về phía Chu Lai, khóe miệng nhếch lên để lộ lúm đồng tiền, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

“Anh đâu có nuốt lời.”

Chu Lai nhìn mà lòng như lửa đốt, chỉ muốn được hôn thử cái lúm đồng tiền duyên dáng ấy ngay lập tức.