Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 49: Đi đường cẩn thận





19 giờ 19 phút.

Trên Weibo, một cư dân mạng có tên “Come on, baby” bất ngờ đăng tải bài viết:

Aaaaaaa! Không ngờ lại gặp được Chu Lai ở nhà hàng XX tại thành phố C!!! Chị ấy từng là đàn chị của tôi ở trường C, hồi đó đã là hoa khôi nổi tiếng rồi! Ngoài đời còn đẹp hơn trên mạng gấp trăm lần!!! (p/s: tôi đã chào chị ấy, chị ấy dễ thương lắm luôn!)

Kèm theo bài viết là sáu bức ảnh.

Ảnh chụp bên trong một nhà hàng XX sang trọng, thuộc dạng cao cấp bậc nhất tại thành phố C – nơi thường lui tới của giới thượng lưu và người có địa vị. Trong ảnh, Chu Lai ngồi đối diện một người đàn ông, cả hai đều cười rất tươi, trông vừa thân thiết lại vừa vui vẻ.

Phía dưới bài viết, một cư dân mạng tò mò bình luận: Người đàn ông trong ảnh là bạn trai của Chu Lai à? Nhìn cũng bảnh đấy.

Chủ bài đăng trả lời: Chắc vậy, nhìn hai người thân thiết lắm.

Một cư dân mạng tinh mắt nhanh chóng nhận xét: Tôi để ý thấy chiếc đồng hồ người đàn ông đeo, hình như là Patek Philippe 5073 thì phải.

Chủ bài đăng đáp lại hồn nhiên: Chưa từng nghe tên.

Cư dân mạng: Không biết Patek Philippe là gì mà cũng vào được nhà hàng XX ăn à?

Chủ bài đăng không nhịn được đáp thẳng: Buồn cười thật, tôi không biết Patek Philippe thì liên quan gì đến chuyện tôi ăn ở nhà hàng XX?

Người kia tiếp lời: Ồ, chắc cậu cũng không biết cái đồng hồ đó trị giá hơn mười triệu tệ đâu nhỉ?

Chủ bài đăng thản nhiên: Người ta đeo đồng hồ bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến tôi?

Cư dân mạng kia vẫn chưa chịu thôi: Cậu đăng bài lên là để mọi người bình luận mà? Người ta giúp cậu hot còn chê?

Chủ bài đăng chốt hạ: Cảm ơn, tôi không cần độ hot của cậu. 

Cư dân mạng: Không có gì đâu nha~ 

Chủ bài đăng: Đồ ngu.

Cư dân mạng: Cậu vừa gọi ai ngu đấy?



Bầu không khí trên Weibo giờ đây thật sự chẳng dễ chịu gì.

Lâm Tư Dật vốn rất ít khi lên tiếng trên mạng xã hội, nhưng nếu có tin tức nào liên quan đến Chu Lai, anh vẫn sẽ lặng lẽ xem qua.

Sự suy đoán là điều nguy hiểm nhất. Giống như những tảng đá ngầm giấu mình dưới mặt biển yên bình, chỉ cần va phải là có thể khiến con thuyền chìm nghỉm.

Anh không muốn tự rơi vào vòng xoáy nghi ngờ vô căn cứ ấy, cuối cùng chỉ gửi cho Chu Lai một tin nhắn WeChat: “Em còn bận không?”

Cô trả lời rất nhanh: “Vẫn đang ăn tối nè. Có chuyện gì vậy anh?”

Cô không nói rõ đang ăn cùng ai.

Lâm Tư Dật nhắn lại: “Không có gì đâu, ăn xong thì nhắn cho anh nhé.”

Cô đáp ngay: “Vâng vâng!”

Thế nhưng từ bảy giờ tối cho đến tận mười giờ đêm, anh vẫn không nhận thêm tin nhắn nào từ cô.

Trong lúc ấy, bạn học cùng bàn thời cấp ba là Thẩm Tử Tấn lại chủ động nhắn tin rủ anh vài hôm tới đến thành phố C tụ tập.

Thẩm Tử Tấn còn gửi cả video, hình như đang ở nhà chơi game. Anh ta để trần nửa người, ngậm điếu thuốc, mắt lim dim, vừa ngáp vừa gọi anh: “Lão Lâm, dạo này sao ông càng lúc càng đẹp trai vậy? Có bí quyết dưỡng nhan gì không đấy?”

“Không hút thuốc, không chơi game.”

“Thôi thế thì tôi chịu, bỏ đi.”

Lâm Tư Dật ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn bàn tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Vừa nãy anh còn đang viết dở bài, giờ đành gác lại.

Vẫn còn sớm nên anh trò chuyện với Thẩm Tử Tấn thêm một lúc.

Hồi còn đi học, thành tích của Thẩm Tử Tấn chỉ ở mức khá, Lâm Tư Dật từng giúp cậu ta giải rất nhiều bài khó. Trong mắt Thẩm Tử Tấn, Lâm Tư Dật chẳng khác nào thần đồng. Hầu như chuyện gì cũng biết, thầy cô giảng một lần là hiểu ngay, bài khó cỡ nào cũng làm được.

Không chỉ học giỏi, Lâm Tư Dật còn rất tự lập. Hai người từng ở chung ký túc xá, Thẩm Tử Tấn chưa từng thấy ai sống ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ như anh.

Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng họ vẫn giữ liên lạc. Mối quan hệ luôn tốt đẹp.

Thẩm Tử Tấn hỏi: “Giờ ông có bạn gái rồi à?”

“Ừ, có rồi.”

Thẩm Tử Tấn vốn đang mải chơi game, nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn, ném cả chuột, mắt sáng rực: “Thật không đó? Là ai thế? Mẹ kiếp! Lão Lâm! Tôi cứ tưởng ông là gay cơ đấy!”

Lâm Tư Dật: “…???”

Thẩm Tử Tấn cười phá lên: “Hồi cấp ba đám con trai lớp mình toàn mấy đứa mê gái, suốt ngày bàn tán chuyện yêu đương. Chỉ có ông sống như hòa thượng, chẳng quan tâm gì hết.”

Lâm Tư Dật bất lực bật cười: “Là do các cậu quá rảnh thôi.”

“Còn nhớ hồi đó tôi từng hỏi ông thích kiểu con gái nào để tôi giới thiệu không? Ông bảo chẳng thích ai cả.”

“Ừ.”

Thật sự ngoài Chu Lai ra, anh chưa từng rung động trước ai khác.

“Lúc ấy tôi còn tưởng ông cong thật chứ.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Thế giờ có bạn gái rồi, định tiến tới hôn nhân luôn chứ?”

Lâm Tư Dật không trả lời, chỉ khẽ đổi chủ đề: “Còn cậu thì sao?”

Thẩm Tử Tấn thở dài: “Thôi, đừng nhắc tới…”

Lúc học đại học, Thẩm Tử Tấn học chuyên ngành Quan hệ công chúng. Sau khi tốt nghiệp, anh trở thành quản lý của một hội sở cao cấp nhất nhì thành phố C. Là người bản địa, có nhà có xe, lương thưởng lại hậu hĩnh, cuộc sống của anh có thể nói là khá dư dả, tự do tự tại.

Tháng mười năm ngoái, Thẩm Tử Tấn từng nhắn tin cho Lâm Tư Dật qua QQ, nói rằng Tết năm nay có thể sẽ làm đám cưới. Vậy mà thoắt cái Tết đã qua, đám cưới lại chẳng thấy đâu.

Anh khẽ thở dài, trong giọng nói đầy tiếc nuối.

Hai bên gia đình bất đồng vì chuyện sính lễ. Nhà gái đòi ba trăm nghìn tệ, ngoài ra còn yêu cầu bên trai lo toàn bộ chi phí tiệc cưới và kẹo cưới, nhưng lại không chuẩn bị chút hồi môn nào. Nhà họ Thẩm cảm thấy điều đó thật khó xử, tạm thời chưa thể đồng ý. Bởi ngoài Thẩm Tử Tấn, họ còn một cậu con trai út, nếu giờ dốc hết cho con cả, thì sau này cũng phải lo chu toàn cho con út. Gia đình anh chỉ thuộc dạng khá giả, tuy có chút tích cóp, nhưng toàn là tiền mồ hôi nước mắt.

Thấy nhà trai chần chừ, bên gái liền tỏ thái độ không hài lòng, trách rằng ngay cả từng ấy tiền cũng không bỏ ra nổi, rõ là chẳng có chút thành ý nào.

Hai người vốn chỉ quen nhau qua mai mối, tình cảm chưa sâu, bất đồng thì dứt khoát chia tay.

“Chuyện này đúng là khó nói, ai cũng có lý của mình.” Thẩm Tử Tấn châm thêm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi thở ra làn khói dày đặc, “Dù sao cuối cùng cũng là tan vỡ.”

Lâm Tư Dật gật đầu, không bình luận gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Lương cậu cao như thế, không để dành được chút nào sao?”

“Muốn để cũng chẳng dễ.” Thẩm Tử Tấn cười khổ, “Chi tiêu ở thành phố C cao như vậy, mỗi tháng còn phải trả tiền vay mua nhà. Trả xong khoản đó thì phần còn lại chỉ đủ chi tiêu cá nhân.”

“Cũng khó thật.”

“Ông ở thành phố H, chi phí sinh hoạt chắc còn cao hơn nữa nhỉ?”

Hai người chuyện trò rôm rả, thoáng chốc đã mười giờ.

Trước khi cúp máy, Thẩm Tử Tấn còn dặn đi dặn lại: “Nhớ nhé! Ngày kia phải gặp nhau đấy, nhất định phải tụ họp một bữa!”

“Ừ, tớ biết rồi.”

Sau khi tắt video, Lâm Tư Dật xem tài khoản ngân hàng của mình. Bỗng dưng anh nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với anh, thì liệu kết cục sẽ như thế nào?

Những vấn đề quá đỗi thực tế, anh không dám nghĩ sâu hơn nữa.

***

Trước khi ngủ, Lâm Tư Dật vẫn cảm thấy bất an, chủ động gọi cho Chu Lai.

Nhưng không ngờ, đầu dây bên kia lại là giọng một người đàn ông lạ: “A lô? Xin hỏi ai vậy?”

Tim anh khựng lại, đáp: “Chào anh, tôi là bạn trai của Chu Lai, Lâm Tư Dật. Sao điện thoại cô ấy lại ở chỗ anh?”

Người kia thoáng bất ngờ, giọng có phần nghi hoặc: “Cậu là bạn trai của Chu Lai?”

Giọng Lâm Tư Dật dần trở nên nghiêm túc, nhấn từng chữ: “Tôi hỏi lại, vì sao điện thoại cô ấy lại ở chỗ anh?”

Đối phương khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Cậu đừng hiểu lầm. Cô ấy tâm trạng không tốt, uống hơi nhiều nên đang nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại.”

Ngón tay Lâm Tư Dật hơi run, anh hỏi từng chữ một: “Anh đang ở đâu?”

“Khách sạn Sheraton.”

“Được, tôi đến ngay.”

Cúp máy xong, Lâm Tư Dật không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức thay đồ. Không hiểu vì sao lòng bàn tay anh lạnh toát, cả hai tay cũng run nhẹ.

Trước khi đi, anh gõ cửa phòng ông bà ngoại, nói mình phải xuống thành phố C gấp.

Hai cụ đã đi ngủ, bật đèn lên hỏi: “Muộn thế rồi, có việc gì quan trọng à?”

“Có một người bạn rất quan trọng đang gặp chút chuyện ạ.”

“Muộn thế, cháu định đi bằng gì?”

“Cháu mượn xe bạn.”

“Vậy lái chậm thôi, đến nơi nhớ gọi điện về cho ông bà.”

“Vâng, ông bà ngủ sớm nhé.”

Lâm Tư Dật ít khi làm phiền người khác. Ban đêm ở vùng núi không có xe buýt, gọi taxi cũng chẳng được, chỉ còn cách mượn xe mới có thể xuống núi.

Anh đến tìm Lâm Thái mượn xe. Lâm Thái chẳng nói nhiều, đưa thẳng chìa khóa, còn dặn anh đừng ngại, không cần vội trả.

Lúc đó, Lâm Thái đang chơi mạt chược với một nhóm bạn. Ai nấy thấy Lâm Tư Dật đều niềm nở chào hỏi. Họ là bạn thuở nhỏ, mà trước kia Lâm Tư Dật còn giúp dân làng không ít chuyện về cây ăn quả, nên được mọi người quý mến.

Dọc đường lao như bay, đoạn đường đến thành phố C vốn mất một tiếng rưỡi, anh chỉ cần một tiếng là đến nơi.

Một cảm giác hoảng loạn mơ hồ len lỏi trong lòng, từng chút từng chút một lan rộng. Chính anh cũng không rõ mình đã lái xe thế nào, chỉ biết trong đầu toàn là hình bóng của Chu Lai. Sợ cô uống quá say, sợ người đàn ông kia không đáng tin.

Con đường núi lúc mười giờ tối tối đen như mực, chỉ có một chiếc xe độc hành. Chiếc xe nhỏ lao xuống đường đèo, vòng qua khúc cua này rồi lại khuất vào khúc cua khác.

Bốn phía đều là núi non bao phủ, ánh đèn xe là thứ duy nhất soi rọi phía trước. Xung quanh tuyệt nhiên không một âm thanh, chỉ có tiếng động cơ xe vang lên khe khẽ trong đêm yên tĩnh.

Lâm Tư Dật có cảm giác như mình đang lao vào một hố đen khổng lồ, trong khoảnh khắc đó thậm chí còn lạc mất phương hướng.

***

Đến khách sạn, anh lập tức vào thang máy đi thẳng lên tầng, bấm chuông phòng.

Rất nhanh, một người đàn ông ra mở cửa.

Quý Châu vẫn trong trang phục giản dị như lúc ăn tối cùng Chu Lai, chỉ là tóc có hơi rối. Anh ta đưa tay vuốt qua đầu, cổ tay để lộ chiếc đồng hồ Patek Philippe 5073.

Lâm Tư Dật liếc nhìn chiếc đồng hồ lấp lánh ánh kim trên cổ tay người đàn ông ấy. Mặt đồng hồ sang trọng, đính kim cương lấp lánh. Rồi ánh mắt dần dời lên nhìn thẳng vào Quý Châu.

Quý Châu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lâm Tư Dật, khẽ gật đầu.

Có những người, chỉ cần nhìn một lần đã thấy không thể đoán được toàn bộ. Lâm Tư Dật chính là loại người như vậy. Anh trông còn trẻ tuổi, nhưng lại toát ra vẻ trưởng thành và điềm tĩnh vượt xa tuổi tác. Không kiêu căng, cũng không tự ti.

Quan trọng là vẻ ngoài cũng cực kỳ xuất sắc.

Quý Châu vốn là người từng lăn lộn thương trường nhiều năm, mắt nhìn người đương nhiên không tệ.

Không nghi ngờ gì, người trước mặt hẳn chính là người tự xưng là bạn trai của Chu Lai.

Nhưng anh vẫn hỏi thêm một câu: “Anh là bạn trai của Chu Lai thật sao?”

Lâm Tư Dật khẽ mím môi, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ánh mắt đen thẫm bình tĩnh như mặt nước.
“Vào đi.”

Quý Châu đi trước, vừa đi vừa nói: “Tiểu Lai uống say rồi, nói là không muốn về nhà, tôi đành đưa cô ấy về khách sạn. Vốn đang ngủ say, nhưng vừa rồi lại đột nhiên nôn mửa.”

Nên giờ phút này, anh cũng có chút chật vật, vừa mới xử lý xong hậu quả cho Chu Lai.

Khách sạn là phòng suite nhỏ, kiểu một phòng ngủ và một phòng khách. Chu Lai đang nằm trong phòng ngủ bên trong, còn Quý Châu thì rất ga lăng ngồi ngoài ghế sofa. Anh còn cẩn thận gọi điện báo an toàn cho Chu Cao Trì.

Chu Cao Trì vốn đã có ý muốn se duyên cho Chu Lai và Quý Châu, nên khi nghe thế liền yên tâm giao phó con gái cho Quý Châu chăm sóc. Về phần người đàn ông tên Quý Châu này, ông không thể hài lòng hơn. Dạo gần đây còn muốn tác động cho hai người, nhưng lại sợ con gái phản cảm. Không ngờ hai người lại tự nhiên thân thiết trở lại, khiến ông vô cùng vui mừng.

Tất cả đều là người từng trải, Quý Châu dĩ nhiên hiểu rõ ý đồ của Chu Cao Trì. Nhưng anh không hề có ý lợi dụng lúc người ta khó khăn. Ngược lại, anh còn muốn chờ đến khi Chu Lai tỉnh rượu rồi mới nghiêm túc nói chuyện với cô. Nếu cô đồng ý, anh cũng muốn phát triển một mối quan hệ nghiêm túc.

Chỉ là anh không ngờ, lại có một người đàn ông tự xưng là bạn trai của Chu Lai gọi điện tới.

Theo như lời Chu Cao Trì nói thì Chu Lai hoàn toàn không có bạn trai.

Nhưng tình hình hiện tại xem ra, có lẽ cô đang giấu bố mình chuyện đang yêu đương.

Quý Châu bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Tư Dật vừa bước vào đã thấy Chu Lai co ro trên ghế sofa. Cô có vẻ không khỏe, nhắm mắt, cau mày, miệng lẩm bẩm: “Tôi không muốn về nhà… nơi đó không phải nhà tôi…”

Không nghĩ nhiều, Lâm Tư Dật sải bước lướt qua Quý Châu, đến trước mặt Chu Lai. Anh ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, gọi khẽ: “Chu Lai, Chu Lai, anh là Lâm Tư Dật.”

Chu Lai vừa mới nôn xong, nay bị gọi tên khẽ khàng thì khẽ mở mắt. Cô dường như chẳng phân biệt nổi phương hướng, nhưng lại nhận ra người trước mặt, liền buông hết mọi phòng bị, lao thẳng vào lòng bạn trai: “Bé ngoan… Lâm ngoan ngoãn… Lâm không ngoan…”

Lâm Tư Dật ôm lấy cô, nhẹ vỗ lưng, hỏi: “Sao lại uống nhiều thế?”

Chu Lai líu ríu nói: “Em không vui mà…”



“Sao không vui?”

Cô không đáp, nhắm mắt cọ cọ trong ngực anh.

Cô cũng không rõ bản thân có đang mơ không. Vì những đêm gần đây, trong mơ đều là Lâm Tư Dật làm mấy chuyện “xấu xa” với cô.

Cồn rượu khiến cơ thể Chu Lai càng nhạy cảm hơn.

Vừa đụng đến Lâm Tư Dật, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cả người cô liền vô thức nhào tới gần. Giống như một yêu tinh, hút sạch linh hồn của người ta.

Quý Châu đứng bên cạnh nhìn đôi tình nhân quấn quýt, cũng không muốn đứng đó làm bóng đèn.
Sau khi trao đổi với Lâm Tư Dật vài câu, anh liền cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Lâm Tư Dật luôn là người biết lễ nghĩa. Anh cẩn thận đặt Chu Lai xuống, tiễn Quý Châu ra cửa, còn cảm ơn anh đã chăm sóc cô.

Quý Châu mỉm cười ôn hòa: “Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi cũng coi như nửa người anh của cô ấy, đâu có gì đáng ngại.”

Quả nhiên là người giới tinh anh, lời nói chu đáo, mạch lạc, trong ba câu liền khéo léo nói rõ mối quan hệ giữa mình và Chu Lai, khiến người ta không bắt bẻ được điều gì.

Nhìn qua thì đúng là một người khá ổn.

Lâm Tư Dật khẽ cười: “Cảm ơn anh.”

Quý Châu nhẹ nhàng nói: “Không cần khách sáo, bố cô ấy cũng đã cảm ơn tôi rồi.”

Vừa dứt lời, anh hơi dừng lại.

Sự hòa nhã vừa thiết lập liền bị chính anh phá vỡ.

Bề ngoài vô tình, nhưng kỳ thực là cố ý. Một câu nghe qua tưởng đơn giản, nhưng hàm ý lại rất nhiều.

Nếu Lâm Tư Dật đủ nhạy bén và thông minh, hẳn sẽ nghe ra được sự khiêu khích trong câu nói ấy.

Quý Châu không có ý phá hoại, nhưng sâu trong lòng lại có chút không cam lòng và cảm giác chiếm hữu.

Anh ngẩng đầu nhìn sự thay đổi rất nhỏ trong nét mặt của Lâm Tư Dật, rồi nói: “Vậy tôi đi đây.”

Lâm Tư Dật gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”