Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 53: Chúng ta chia tay đi



Buổi trưa hôm đó, Lâm Tư Dật lái xe quay lại ngọn núi. Anh đi rất chậm, mất hẳn hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Trên đài phát thanh trong xe, một bài hát tiếng Anh buồn bã đang vang lên nhẹ nhàng:

“We walked along a crowded street
Chúng ta từng cùng bước qua con phố đông đúc

You took my hand and danced with me
Em nắm tay anh, cùng anh nhảy múa

Images
Từng khung hình hiện lên trong tâm trí

And when you left you kissed my lips
Lúc em rời đi, em đặt nụ hôn lên môi anh

You told me you would never never forget these images
Và thì thầm rằng sẽ chẳng bao giờ quên những ký ức này…”[1]

Suốt chặng đường, Lâm Tư Dật chỉ chuyên tâm lái xe, ngoài cửa kính là từng dải núi xanh ngút ngàn lướt qua. Trong đầu anh trống rỗng, gương mặt không chút biểu cảm, tựa như một cái xác biết đi.

Chiếc xe là anh mượn, nên về đến nơi, anh ghé tiệm rửa xe để làm sạch trong ngoài, sau đó lại đến trạm xăng đổ đầy bình. Trở xe về, anh không quên cảm ơn Lâm Thái hết lời, còn mua cho hai đứa con của anh ấy hai thùng sữa tươi nguyên chất.

Lâm Thái cười bảo: “Cậu thật khách sáo quá, sau này tôi còn dám cho cậu mượn đồ nữa không đây?”

Lâm Tư Dật cũng cười: “Nên thế mà, tớ mượn thì phải có qua có lại.”

Về cách cư xử, Lâm Tư Dật trước nay vẫn luôn chu đáo, làm gì cũng gọn gàng, khiến người ta không thể không quý mến. Có mượn có trả, thì mới dễ mượn lần sau.

Lâm Thái đang cầm điếu thuốc trong tay, theo thói quen rút thêm một điếu đưa cho Lâm Tư Dật, đến lúc đưa ra mới sực nhớ anh hình như không hút thuốc. Nhưng không ngờ lần này, Lâm Tư Dật lại nhận lấy.

Không phải chưa từng thử. Hồi năm nhất đại học, bạn cùng phòng từng rủ rê anh thử một lần. Lần đó anh ho đến đỏ cả mắt, bị cả lũ cười ầm. Nhưng anh chẳng để tâm, thử rồi mới biết mình không hợp, thế là thôi, từ đó chẳng đụng vào nữa.

Khi ấy, bạn cùng phòng bảo anh: “Thuốc lá cũng giống như phụ nữ vậy, lúc chưa thử thì cứ ngứa ngáy trong lòng. Hút lần đầu thì sặc đến rơi nước mắt, nhưng rồi dần dần sẽ thấy cái hay, thấy nghiện, không bỏ được. Dù biết rõ nó là độc dược, nhưng đã nghiện rồi thì có cắt cũng vẫn nhớ mãi không thôi.”

Lâm Tư Dật ngậm điếu thuốc, không hiểu sao lại nhớ đến lời bạn. Lâm Thái bật lửa, đưa ngọn lửa cam ấy cho anh.

Anh rít một hơi, hai gò má hơi hóp lại, đôi mắt đen khẽ nheo, toát ra vẻ bất cần mà vẫn phong nhã. Hơi thuốc theo nhịp thở len vào tận đáy phổi, mà kỳ lạ là anh không ho.

Khói thuốc lững lờ trôi ra từ đôi môi mỏng, nhẹ tênh mà lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Thì ra thuốc lá cũng không đến nỗi khó hút như anh từng nghĩ.

Anh cầm điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay, nhìn chằm chằm vào làn khói đỏ au, không nói gì.

Ngày mai là mùng Tám Tết rồi. Lâm Thái nói mình phải quay về thành phố đi làm, rồi hỏi: “Khi nào cậu đi?”

Lâm Tư Dật rít thêm một hơi, lắc đầu: “Tớ chưa định đi.”

Ban đầu anh còn sốt ruột muốn về lại Thành phố H, giờ thì không gấp nữa.

Không lâu sau, vợ Lâm Thái bế đứa con trai út của họ ra ngoài. Lâm Tư Dật vốn còn đang ngậm thuốc, thấy trẻ con thì lập tức dụi tắt, rồi phẩy tay xua đi làn khói vương vất trong không khí.

Vợ Lâm Thái anh cũng quen. Hồi nhỏ họ học cùng một trường. Anh cười ôm lấy thằng bé từ tay cô ấy, nhấc lên thử sức nặng.

Khá nặng tay đấy. Một cậu nhóc bụ bẫm thế này, ai mà chẳng yêu.

Về đến nhà, anh ăn liền hai bát cơm to, nhìn bề ngoài thì không khác gì thường ngày. Bà ngoại hỏi chuyện người bạn mà anh nói lúc trước, liệu đã giải quyết xong chưa.

Anh trả lời qua loa: “Dạ, xong rồi ạ.”

Không còn chuyện gì liên quan đến anh nữa cả.

Ăn xong, anh một mình lên núi.

Hai mươi mẫu cây ăn trái trồng trước Tết, anh vẫn thường lên đó chăm nom.

Sáng nay mưa rả rích, giờ thì trời đã quang. Đường núi lầy lội, anh đi đôi ủng cao su đen, khoác áo khoác gió cũng màu đen, cả người toát ra vẻ trầm ổn, nhưng cũng phóng khoáng hoang dã. Dường như mặc gì cũng thấy đẹp.

Lên đến nơi, đập vào mắt đầu tiên là hai cây cherry.

Cả hai mươi mẫu vườn, anh chỉ trồng đúng hai cây cherry, là trồng cho Chu Lai.

Một hôm trước Tết, Chu Lai nằm trong lòng anh xem tin tức, không biết sao lại xem đến một đoạn nói về giá cherry đang cao ngất. Cô chỉ vào bức ảnh hỏi anh: “Cherry có phải là anh đào không anh?”

Anh kiên nhẫn giảng giải: “Cherry là một loại trong chi anh đào thuộc họ hoa hồng, nên cũng có thể gọi là anh đào.”

Cô lại hỏi: “Vậy tại sao cherry toàn là hàng nhập? Trong nước không có à?”

Anh nói: “Cherry vốn để chỉ giống quả to, vỏ dày, xuất xứ từ Mỹ, Canada, Chile,… thuộc loại anh đào châu Âu. Giờ trong nước cũng có nơi nhập giống và trồng, quy mô sản xuất khá tốt, chỉ là chưa nổi tiếng như hàng ngoại thôi.”

Chu Lai tò mò hỏi tiếp: “Vậy anh có biết trồng cherry không?”

Anh đáp không do dự: “Biết chứ, có giống là trồng được, không khó đâu.”

Rồi anh hỏi cô: “Em thích ăn cherry lắm à?”

Chu Lai nói: “Thích chứ!”

Nghe vậy, Lâm Tư Dật chỉ khẽ gật đầu: “Ừ.”

Khi đó, anh không hứa sẽ trồng cây cho cô, bởi vì lúc đó anh vẫn chưa thật sự bắt tay vào làm. Anh sợ sẽ khiến cô mong chờ một điều không thật.

***

Ánh nắng buổi chiều muộn gay gắt đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.

Lâm Tư Dật ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng phát triển của hai cây giống. Bất ngờ thay, anh nhìn thấy một mầm xanh non mảnh mai đang nhú ra từ đầu cành.

Anh liền ngồi hẳn xuống, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá non vừa nhú ấy.

Nó nhỏ xíu, xanh nhạt, trông mong manh đến lạ – như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ rụng, một cái chạm khẽ là sẽ tan biến.

***

Trước khi đi ngủ, Lâm Tư Dật mở ảnh đại diện WeChat của Chu Lai lên xem.

Ảnh đại diện đã đổi thành một chú mèo hoạt hình dễ thương.

Dòng thời gian của cô dừng lại ở đêm giao thừa, chỉ vỏn vẹn một câu: Chúc mừng năm mới.

Ngay bên dưới, có một lượt thích – là của Lâm Tư Dật.

Anh luôn nghĩ dòng trạng thái đó là cô viết riêng cho anh. Nhưng rồi anh lại tự nhủ: chắc là mình đang suy diễn nhiều quá.

Chuyện xảy ra trong ngày hôm đó, Lâm Tư Dật vẫn chưa tiêu hóa hết.

Trong lúc mơ hồ, anh nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn màn hình, là cuộc gọi đến từ đàn anh – Trần Tư Viễn.

Vừa bắt máy, bên kia liền hỏi: “Em về lại Thành phố H chưa?”

Lâm Tư Dật đáp: “Chưa.”

Trần Tư Viễn bỗng nói không đầu không đuôi: “Anh ly hôn rồi.”

Lâm Tư Dật sững người, không biết nên nói gì.

Cũng may, Trần Tư Viễn dường như chẳng cần câu trả lời, anh chỉ cần một nơi để trút bầu tâm sự: “Hôm nay là mùng bảy Tết, ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ, anh đi ly hôn.”

Giọng Lâm Tư Dật vẫn rất bình tĩnh: “Sao lại ly hôn đột ngột thế?”

“Khó quá… thật sự, hôn nhân quá khó.” Giọng Trần Tư Viễn khản đặc, chắc là đã uống không ít.

“Mâu thuẫn ngày càng nhiều, chỉ một chuyện vụn vặt cũng có thể cãi nhau. Cả hai đều bị bào mòn đến kiệt sức.”

Lâm Tư Dật lặng im.

Trần Tư Viễn hỏi: “Anh có làm phiền em không?”

“Không đâu, hoàn toàn không.”

Bên kia vang lên tiếng nức nở khẽ khàng: “Anh chẳng làm được gì cả… bất lực đến cùng cực… Học hành bao nhiêu năm, cuối cùng có ích gì? Cô ấy chỉ muốn một sợi dây chuyền thôi mà… Sao anh lại chần chừ? Sao anh lại vô dụng đến vậy…”

Lâm Tư Dật cuối cùng cũng lên tiếng an ủi: “Đừng tự trách mình như thế. Mỗi người đều có những giá trị theo đuổi khác nhau. Chia tay chưa chắc đã là chuyện xấu. Tiền quan trọng, nhưng nó không phải là thước đo của mọi thứ. Đừng vì chuyện tình cảm mà phủ nhận tất cả những gì anh đã làm được. So với rất nhiều người, anh đã là người xuất sắc rồi.”

Trần Tư Viễn nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

Lâm Tư Dật cười khẽ: “Thật ra, nhiều lúc em cũng thấy mình vô dụng lắm.”

Trần Tư Viễn bật cười mũi: “Thôi đi, em còn dám nói với anh câu đó à?”

Lâm Tư Dật nói: “Trước đây anh bảo muốn theo em về quê trồng cây mà? Giờ có cơ hội đó rồi, anh có muốn đến không?”

“Đến chứ! Sao lại không đến!”

Hai người trò chuyện qua điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ.

Trần Tư Viễn thực sự có ý định mấy ngày tới sẽ về quê của Lâm Tư Dật. Trong lúc nói chuyện, hai người còn nảy ra một ý tưởng mới là định sẽ thuê thêm đất ở trong làng, trồng cả dâu tây.

Làng Đại Dữ vốn đã nổi tiếng ở vùng đó với đặc sản là trái tì bà, nếu có thể quy hoạch bài bản, biến nơi đây thành một “quê hương trái cây”, thì nghe chừng cũng không phải là điều quá xa vời.

Dĩ nhiên, tất cả mới chỉ là ý tưởng sơ khai, còn chưa có kế hoạch cụ thể.

***

Mùng tám Tết, trời trong nắng ấm.

Tính đến giờ, đã tròn 30 tiếng từ lúc Chu Lai và Lâm Tư Dật giận nhau.

Anh không gửi cho cô một lời nào. Và cô, vì bướng bỉnh nên cũng chẳng chủ động liên lạc.

Tính cô vốn nóng nảy, nhưng giận cũng nhanh nguôi. Chợp mắt một giấc, chuyện gì to tát cũng thấy nhẹ tênh.

Cô biết rõ hôm qua hai người đã cãi nhau đến mức nào. Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ vì mấy chuyện lặt vặt, thật chẳng đáng để làm lớn.

Từ khi quen anh đến giờ, đây là lần đầu tiên em và anh giận nhau lâu như thế mà không ai chủ động trước.

Đã mấy lần cô cầm điện thoại, định nhắn cho anh vài câu, nhưng gõ được một đoạn rồi lại xóa từng chữ.

Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Ban đầu, cô định hôm nay sẽ quay lại Thành phố H. Nhưng vì anh, cô đột ngột đổi kế hoạch.

Cô biết anh vẫn đang ở trên núi. Cô thậm chí còn muốn lập tức chạy lên đó tìm anh.

Nhưng… nếu cứ là con gái chủ động trước hết lần này đến lần khác, có phải quá mất giá rồi không?

Cô rối bời cả lên, cứ vài giây lại kiểm tra điện thoại một lần, xem anh có gửi tin nhắn gì không.

Kết quả vẫn là im lặng.

Lại thêm một tiếng trôi qua…

Chu Lai nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà.

Trong lòng cô âm thầm tự tiếp thêm dũng khí: Nếu Lâm Tư Dật còn không liên lạc với mình, cô mặc kệ hết thể diện, sẽ gọi điện cho anh luôn.

Không biết có phải hai người thật sự tâm linh tương thông hay không, mà ngay giây tiếp theo khi Chu Lai đưa ra quyết định ấy, chiếc điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ rung lên.

Tim cô đập thình thịch, bật dậy như cá chép quẫy nước, vội vàng chụp lấy điện thoại. Nhưng nhìn vào màn hình, hóa ra là cuộc gọi từ Phương Tinh.

Vừa mừng rỡ chưa được mấy giây, thì lại hụt hẫng ngay sau đó.

Lúc kết nối video, Chu Lai còn chu môi ra, vẻ mặt đầy thất vọng nhìn Phương Tinh.

Phương Tinh lập tức nổi cáu: “Sao? Nhìn thấy tao mà buồn bã vậy à?”

Chu Lai chẳng buồn giấu giếm: “Tao đang chờ Lâm Tư Dật chủ động nhắn tin cho tao.”

Phương Tinh lập tức cảm thấy có chuyện để tám: “Làm sao vậy? Hai người cãi nhau à?”

Chu Lai tròn mắt: “Mày biết luôn hả?”

Chuyện cô và Lâm Tư Dật cãi nhau hôm qua, ngoài hai người họ ra thì không ai biết.

Phương Tinh bật cười: “Còn phải hỏi à? Chỉ có con gái đang yêu mới có tâm trạng thất thường thế này. Kể đi nào.”

Ban đầu Chu Lai không định nói nhiều chuyện tình cảm của mình, nhưng lúc này thật sự rối bời quá mức. Cô đành kể hết những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua cho Phương Tinh nghe.

“Trời! Vậy là hôm đó Lâm Tư Dật nghe hết cuộc trò chuyện của tụi mình?” Phương Tinh cảm thấy quá mất mặt.

Chu Lai gật đầu: “Ừ.”

“Thế mày có giải thích với cậu ấy không?”

Chu Lai nghĩ một lát rồi nói: “Hình như… chưa có.”

“Trời ơi, vậy chẳng phải là mày không những không giải thích, còn quay ngược lại trách móc người ta?”

Chu Lai chột dạ: “Sao có thể nói là trách móc được… Nhưng mà anh ấy nghe được cuộc nói chuyện đó mà vẫn giả vờ không biết, còn đồng ý hẹn hò với tao… Vậy là anh ấy có ý gì chứ?”

“Thế mày muốn cậu ấy phải nói sao? Phải nói là ‘Chu Lai, anh nghe thấy hai người cá cược chuyện này rồi đấy’ à? Mày nghĩ xem có xấu hổ không?”

“Thì có gì đâu mà xấu hổ! Người thấy ngượng nên là tao mới đúng chứ!”

“Thế hai người không đến mức chia tay đấy chứ?”

“Chuyện vặt ấy mà, đâu đến nỗi.”

Chu Lai chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay.

Trong mắt cô, cùng lắm cũng chỉ là cãi nhau thôi, cặp đôi nào mà chẳng có lúc giận dỗi?

Phương Tinh khuyên nhủ: “Vậy thì mày chủ động dỗ bạn Lâm đi. Đặt mình vào vị trí của cậu ấy mà nghĩ, chắc cậu ấy cũng tủi thân lắm đấy. Nhìn là biết cậu ấy không phải kiểu đàn ông trăng hoa đâu, thiệt đó.”

Bình tĩnh lại, Chu Lai cũng biết Lâm Tư Dật không phải loại người đó.

Quãng thời gian ở bên nhau, cô đều cảm nhận được rõ ràng sự chân thành và dịu dàng của anh.

Cũng chính vì vậy, cô mới lờ mờ sợ hãi. Sợ tất cả những điều đẹp đẽ ấy chỉ là giả tạo.

Cô sợ anh cũng sẽ như mẹ, quay lưng bỏ đi không một lời.

Những đứa trẻ không có gia đình, từ bé đã nhạy cảm, hay nghĩ ngợi, chuyện gì cũng luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Trái tim của Chu Lai vốn đã mềm nhũn.

Được Phương Tinh khuyên nhủ thêm đôi lời, cô liền gọi cho Lâm Tư Dật ngay sau khi cúp máy.

Nhưng đáp lại chỉ là giọng nói máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Chu Lai không tin, lại gọi lần nữa.

Đợi một lúc lâu vẫn chỉ có câu trả lời y hệt.

Cô nhắn tin cho anh: “Sao anh không nghe máy?”

Tin nhắn gửi đi như rơi vào hư vô, mãi vẫn không có hồi âm.

Chu Lai không thể tin được Lâm Tư Dật thật sự đang phớt lờ cô.

***

Suốt 36 tiếng đồng hồ, Lâm Tư Dật không chủ động liên lạc với Chu Lai.

Anh cố ý cất điện thoại vào ngăn bàn, để mình khỏi phải bận tâm, khỏi nuôi hy vọng.

Nhưng khi nhìn thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, anh vẫn mềm lòng.

Anh muốn trả lời, nhưng lý trí lại ngăn anh đừng quá bồng bột.

Sự bốc đồng của cô, hứng thú nhất thời của cô, khiến anh cảm thấy bản thân như lạc lối.

Bọn họ không phù hợp, không cùng một thế giới. Anh không thể cho cô một cuộc sống đầy đủ vật chất.

Cô… không thực sự yêu anh nhiều đến thế.

Lâm Tư Dật rất lý trí mà cân nhắc hậu quả.

Anh hiểu rõ bản thân không thể tiếp tục trốn tránh thực tại. Phải đối mặt thôi.

Tối mùng Tám Tết, Lâm Tư Dật lại đến thành phố C, đi gặp Thẩm Tử Tấn như đã hẹn.

Địa điểm hẹn chính là ở hội quán nơi Thẩm Tử Tấn làm việc.

Khi anh đến, Thẩm Tử Tấn đích thân ra đón.

Anh ta mặc bộ vest chỉnh tề, tóc vuốt gel bóng loáng.

So ra, Lâm Tư Dật ăn mặc đơn giản hơn nhiều. Một chiếc áo khoác gió đen, quần cùng màu, toát lên vẻ trẻ trung, thanh thoát.

Dù hai người bằng tuổi, nhưng nhìn họ như lệch nhau cả một thế hệ.

Thẩm Tử Tấn bây giờ trông có vẻ đẫy đà hơn hồi cấp ba, trên người cũng lộ rõ dáng vẻ ‘thương gia’. Anh ta nhìn Lâm Tư Dật từ đầu đến chân rồi tặc lưỡi: “Đúng là người còn đang đi học có khác, tôi mà là con gái thì chắc cũng bị cậu hút hồn chết mất.”

“Cậu mà lớn lên xấu xí thì tớ còn thấy cân bằng một chút, sao càng lớn lại càng đẹp trai thế hả?”

Lâm Tư Dật bật cười, vỗ nhẹ vai Thẩm Tử Tấn: “Ít nói nhảm thôi.”

Thẩm Tử Tấn cười hề hề: “Vào trong đi, nhiều bạn cũ lắm.”

Lâm Tư Dật hơi bất ngờ: “Tớ tưởng chỉ có mấy người bọn mình quen biết.”

“Ban đầu là vậy, nhưng có người nghe nói cậu sẽ đến, bèn tự động đăng ký tham gia. Nhìn xem, từ buổi tụ tập năm người, giờ thành ra hai mươi người, gần một nửa lớp mình đến rồi đấy.”

Thẩm Tử Tấn vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Tư Dật, vẻ mặt gian xảo, “Còn có một người cũng đến, cậu chắc chắn đoán không ra là ai đâu.”

Lâm Tư Dật khựng bước, “Ai vậy?”

Thẩm Tử Tấn làm bộ bí hiểm: “Chưa nói được đâu.”

Thực ra không cần Thẩm Tử Tấn nói, Lâm Tư Dật cũng đoán được vài phần. Nhưng nghĩ lại thấy không thể nào.

Thời đi học, Chu Lai gần như chẳng có giao tình gì với bọn họ.

Trong phòng bao đã có hơn chục người, Lâm Tư Dật đến khá muộn. Anh bước vào phòng, vô thức liếc nhìn xung quanh. Không thấy bóng dáng quen thuộc kia, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả xuống, nhưng giây tiếp theo lại thấy trống rỗng lạ thường.

Mọi người vừa thấy Lâm Tư Dật bước vào đều đồng loạt đứng dậy chào đón.

Dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vị trí của Lâm Tư Dật trong lòng họ vẫn vững vàng như xưa. Hồi cấp ba, anh đã rất được yêu quý nhờ tính cách hòa đồng.

Lâm Tư Dật bước vào thấy ai cũng đứng dậy đón tiếp, anh cười thoải mái: “Không cần long trọng vậy đâu, cứ tự nhiên đi. Dù sao tôi biết mình rất có sức hút mà.”

Cả đám cười ồ lên: “Trời ơi, cái người này…”

“Lâm Tư Dật, sao cậu vẫn lầy lội như xưa thế hả!”

“Mấy năm không gặp, chẳng thấy cậu thay đổi gì, à không, có chứ, đẹp trai hơn rồi.”

“Cậu vẫn còn đi học à? Con gái tôi hai tuổi rồi đấy.”

Một nữ sinh cười nói với Lâm Tư Dật: “Lâm Tư Dật, hồi trước tớ còn từng thầm thích cậu đấy! Chắc cậu không biết đâu nhỉ?”

Lâm Tư Dật nhướng mày: “Thật không biết đấy, chắc là vì người thích tôi nhiều quá nên không nhớ nổi.”

Cô gái giả vờ giận, liếc mắt: “Thôi đủ rồi đấy, cho tí nước mưa mà lũ luôn à?”

Lâm Tư Dật ngồi ở giữa, bị mọi người vây quanh, ứng đối không xuể.

Anh luôn có bản lĩnh khiến người khác thích mình, trong đám đông luôn có thể tự nhiên và tỏa sáng. Ngoại trừ Chu Lai.

“Nghe nói tối nay Chu Lai cũng đến?”

“Trời ơi, thật không? Tốt nghiệp xong là chẳng thấy cô ấy nữa rồi.”

“Không đâu, tớ vẫn hay thấy cô ấy trên Weibo đấy, KOL chính hiệu đấy.”

Nghe đến cái tên “Chu Lai”, biểu cảm Lâm Tư Dật chợt sững lại. Tất cả lớp vỏ ngoài anh khoác lên như sắp vỡ tan trong khoảnh khắc, may mà Thẩm Tử Tấn đưa cho anh một ly rượu: “Đừng mải tán dóc, uống đi nào!”

Đúng lúc này, Thẩm Tử Tấn nhận được một cuộc gọi, anh cười nói: “Chu Lai à? Cậu lên thẳng tầng, phòng 8888 nhé!”

Lâm Tư Dật bật dậy.

Thẩm Tử Tấn ngơ ngác nhìn anh: “Sao thế?”

Lâm Tư Dật không trả lời, quay người bước thẳng ra ngoài.

Anh vốn định tránh mặt Chu Lai, nhưng lại tình cờ gặp cô ở sảnh lớn.

Chu Lai cũng vừa liếc mắt đã thấy anh.

Lâm Tư Dật như không nhìn thấy, lướt qua cô, sải bước nhanh hơn.

Chu Lai phản ứng lại, xoay người đuổi theo.

Con đường thành phố rộng mở, kéo dài vô tận.

Dưới ánh đèn đường nhấp nháy, hai bóng người một trước một sau chạy đuổi theo nhau.

Chạy gần hết một con phố, thể lực cạn kiệt, Chu Lai hét lớn: “Lâm Tư Dật! Anh đứng lại cho em!”

Cách nhau vài mét, Lâm Tư Dật dừng bước, bóng lưng cao lớn đối diện với cô.

Chu Lai bước nhanh đến, thở d.ốc, giận dỗi nói: “Cãi nhau thì cãi nhau, anh không thèm để ý tới em là sao hả? Anh đừng giận nữa được không? Em xin lỗi được chưa?”

Dù là xin lỗi, giọng cô vẫn có phần ngang ngược.

Lâm Tư Dật vẫn quay lưng lại, giọng trầm thấp khẽ run: “Đừng xin lỗi anh, em đâu làm gì sai.”

Chu Lai nhíu mày: “Lâm Tư Dật, giận thì cũng phải có giới hạn chứ, em đã chủ động rồi mà.”

“Anh không cần ai nhường nhịn mình cả.” Thật ra, anh chưa từng tức giận.

“Anh quay lại nhìn em đi!”

Lâm Tư Dật vẫn không động đậy. Chu Lai dứt khoát đi vòng lên trước.

Cô thấy vành mắt anh đỏ hoe, biết chắc là anh đã khóc.

Hai người đứng trước trạm xe buýt, bên đường xe cộ qua lại không ngừng. Biển quảng cáo điện tử thi thoảng đổi màu sáng, hắt lên người họ ánh sáng mờ ảo chập chờn.

Chỉ mới một ngày một đêm không gặp, mà như cách cả trăm ngàn sông núi.

Lâm Tư Dật vẫn là Lâm Tư Dật, chỉ là ánh mắt lạnh hơn, nét mặt sắc sảo hơn, phòng bị đầy người như thể cô là mãnh thú.

Viền mắt anh đỏ hơn, đứng yên không nhúc nhích, nhìn rất đáng thương.

Chu Lai mềm lòng, giọng nhỏ lại: “Lâm Tư Dật, sao anh không nghe điện thoại em? Sao không trả lời tin nhắn?”
Lâm Tư Dật ngước mắt: “Chúng ta… chẳng phải đã chia tay rồi sao?”

Anh nghĩ, với những gì xảy ra hôm qua, họ đã không còn quan hệ gì nữa.

Chu Lai tức đến phát điên: “Ai cho phép? Ai nói chia tay?”

Đèn xe rọi đến, Lâm Tư Dật đứng ngược sáng, bóng người cao lớn phủ lên cô. Chu Lai bị ánh đèn làm lóa mắt, chỉ nghe thấy giọng anh xa cách.

“Vậy thì, bây giờ anh nói.” Lâm Tư Dật như đã hạ quyết tâm, vành mắt càng đỏ, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Đèn xe tắt, Chu Lai cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt anh.

Anh lùi lại một bước, ép buộc bản thân kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Chu Lai, chúng ta chia tay đi.”

[1] Bài hát: Almost Lover – A Fine Frenzy