Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 57:



Lâm Tư Dật không thể phủ nhận anh thực sự rất để tâm đến Chu Lai.

Từ ngày nhận ra mình thích cô, khoảng cuối năm lớp 11, ánh mắt anh cứ vô thức dõi theo cô không rời. Dù là trong giờ học, giữa các tiết, ở căng tin hay lúc tan trường, anh đều luôn theo thói quen nhìn về phía cô.

Mỗi sáng mùa đông, Chu Lai thường bước vào lớp ngay khi chuông tự học vang lên; còn mùa hè, mỗi lần ra chơi cô đều ra hành lang hít thở không khí. Đến mùa thu, cô thích cùng mấy bạn nữ nhặt lá rụng trong tiết thể dục. Còn vào xuân, ánh mắt cô luôn bị cây hoa anh đào trong sân trường hút lấy.

Lúc ấy họ đã chẳng còn là bạn cùng bàn nữa, mối quan hệ cũng không hiểu vì sao trở nên tệ đến vậy. Dù có tình cờ chạm mặt nhau trong lớp, cô cũng xem anh như không khí mà lướt qua.

Lâm Tư Dật hiểu rõ, anh đã làm cô giận chỉ vì một chuyện nhỏ không đáng.

Cuối kỳ lớp 10, Lâm Tư Dật từng nhắc nhở Chu Lai về việc cô không làm bài tập Toán. Ý anh vốn chỉ là muốn cô chú tâm học hành hơn. Thế nhưng, chuyện đó lại chạm đúng dây thần kinh nhạy cảm của cô. Cô tức giận nói anh đừng lo chuyện bao đồng, rồi từ đó không còn nói chuyện với anh nữa.

Lâm Tư Dật đến cơ hội xin lỗi cũng chẳng có. Chu Lai thậm chí còn nói: cậu nói không sai, tớ đúng là đứa không chịu học hành, không có chí tiến thủ.

Nhưng không phải vậy. Lâm Tư Dật luôn biết rõ: Chu Lai là một người vừa cố gắng, vừa xuất sắc. Ở lĩnh vực mà cô yêu thích, cô luôn tỏa sáng rực rỡ.

Cô có thể vì nội dung chạy 1500m trong hội thao mà luyện tập mỗi đêm không thiếu buổi nào; có thể dốc hết sức chuẩn bị cho buổi biểu diễn văn nghệ của lớp, mệt đến kiệt sức; cũng từng vòng hết nửa thành phố C chỉ để mua được chiếc bánh bao giống hương vị của bà ngoại anh, chỉ vì một câu nói vu vơ.

Anh vẫn nhớ như in sáng hôm đó, cô trễ gần hết một tiết học, lấm lem bụi đường bước vào lớp và khẽ nói với thầy: “Em xin lỗi vì đến trễ.”

Rồi cô lấy ra từ trong cặp một túi nilon đựng bánh bao, nhỏ giọng đưa cho anh: “Cậu nói muốn ăn bánh bao bà ngoại làm đúng không? Cái này là bà cụ già làm đấy.”

Đó là lần đầu tiên Lâm Tư Dật công khai không chú ý bài học trong lớp. Anh cầm chiếc bánh còn nóng hổi trong tay, hỏi khẽ: “Cậu mua ở đâu vậy?”

Chu Lai đáp: “Tiệm bánh ở phía nam thành phố.”

Dù chưa quen thuộc với thành phố C, anh vẫn biết phía nam nằm tận đầu bên kia.

Chu Lai tiếp lời: “Bánh nhà cụ bà này nổi tiếng lắm, sáng nào cũng bán không kịp.”

Điều cô không nói là: cô đã dậy từ sáu giờ sáng, cố tình nhờ tài xế đưa đến tiệm bánh ở phía nam. Không may lúc đến nơi đã gần bảy giờ, bánh đã bị mua hết sạch. Cô chỉ còn cách đợi đến khi mẻ bánh mới ra lò, rồi mới vội vã chạy đến trường.

Dù cô không kể, Lâm Tư Dật cũng có thể tưởng tượng được: cô là một người luôn hết lòng như vậy. Điều đó khiến anh thấy hạnh phúc khôn tả.

Về sau, anh thường tự hỏi: rốt cuộc là từ khi nào anh bắt đầu để tâm đến cô?

Có lẽ là từ những lần cô cười thật tươi, hay từ cách cô chân thành đối đãi với mọi người, hoặc chính là dáng vẻ nghiêm túc, chăm chú ấy đã khiến anh rung động.

Anh làm sao có thể không quan tâm cô được chứ?

Cuối tháng Ba đầu tháng Tư, trời đêm vẫn còn se lạnh.

Cả hai đứng ở hành lang ngoài tòa nhà khám bệnh, sắc mặt Chu Lai cuối cùng cũng có chút hồng trở lại. Chỉ mới một tháng không gặp, cô dường như đã gầy đi thấy rõ, khuôn mặt nhỏ hơn, người cũng nhẹ hẫng như không có trọng lượng.

Cô là kiểu người không có câu trả lời sẽ không buông bỏ.

“Lâm Tư Dật, anh dám nói là anh không còn quan tâm đến em nữa sao?” Chu Lai lại hỏi.

“Đừng lấy sức khỏe mình ra đùa giỡn.”

Anh không trả lời thẳng, chỉ lạnh mặt, nắm tay cô kéo đi như xách con gà con, hướng thẳng về phía tòa nhà cấp cứu.

Ánh mắt anh lạnh lùng, mái tóc ngắn gọn làm tôn lên vẻ sắc sảo, toát ra một khí thế áp đảo khiến người khác vô thức nín lặng.

Chu Lai rụt cổ lại, tạm thời quên cả phản kháng, cứ như thể thật sự không còn chút sức lực nào trong tay anh.

Mãi đến khi hoàn hồn, cô mới bắt đầu lầu bầu mắng: “Lâm Tư Dật, chỉ một chuyện nhỏ thế thôi mà anh cũng không dám thừa nhận à? Nói ra rằng anh vẫn còn quan tâm em khó đến thế sao?”

Lâm Tư Dật không đáp, dựa vào chiều cao và thể lực hơn hẳn, anh kéo cô một mạch đến phòng cấp cứu, nhanh chóng lấy số và vào thẳng khám.

Chu Lai còn tiếp tục lải nhải: “Lâm Tư Dật, rốt cuộc anh có gan không đấy!”

Anh chỉ thấy đau đầu: “Chu Lai, em nói nhiều quá…”

Về chuyện anh có “gan” hay không—chính cô chắc là người hiểu rõ nhất.

Chu Lai giận dỗi hất đầu: “Hứ! Rõ ràng là rất quan tâm em!”

Lâm Tư Dật ấn đầu cô đẩy vào phòng khám.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, sau khi hỏi sơ tình trạng đã bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ cần truyền dịch tối nay và kê thuốc điều trị thêm là ổn.

Lâm Tư Dật nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé bên cạnh, ánh mắt chan chứa xót xa.

Bất ngờ, Chu Lai ôm bụng kêu lên: “Bác sĩ ơi, nhưng mà bụng em vẫn đau lắm!”

“Tự nhiên đau sao?” Bác sĩ hỏi.

“Vâng…” Cô rên khe khẽ.

Thấy Chu Lai đau đến mức nhăn nhó như vậy, bác sĩ liền kiểm tra kỹ hơn.

Thời nay, nhiều bạn trẻ do sinh hoạt và ăn uống không điều độ nên dễ mắc các vấn đề về tiêu hóa.

Còn Lâm Tư Dật thì nhìn một cái là biết cô đang “diễn”. Anh chỉ bất lực nhìn cô, nhưng không vạch trần, cứ để cô được chiều theo ý mình.

Dù anh có cố cứng rắn đến đâu, thì hình như cũng chẳng thể thật sự dứt lòng với cô.

Nghe cô chửi mắng mình, trong lòng anh lại có một cảm giác kỳ lạ giống như… thoải mái đến kỳ quái.

Kết quả kiểm tra: Chu Lai bị viêm dạ dày ruột cấp tính.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi lại kê thêm cho Chu Lai vài chỉ định kiểm tra. Nhưng tất cả những hạng mục đó đều không thực hiện được vào ban đêm, phải đợi đến sáng hôm sau.

Tối nay, Chu Lai phải ở lại phòng cấp cứu để truyền dịch. Ước chừng truyền xong cũng đã gần rạng sáng.

Đã hơn mười giờ đêm, Chu Lai nằm trên giường bệnh, mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, ánh nhìn thoáng chút chán chường. Bên cạnh, Lâm Tư Dật ngồi yên, khoanh tay trước ngực, mắt khép nhẹ như đang tranh thủ chợp mắt lấy sức.

Chu Lai cũng không nỡ làm phiền anh nghỉ ngơi. Dù sao, trông anh thật sự rất mệt. Suốt từ lúc đến viện, anh vẫn luôn là người lo liệu mọi thứ: thanh toán, lấy thuốc, đưa cô đi tiêm, lại dìu cô về giường nằm, rồi cẩn thận đắp chăn cho cô.

Cả quá trình, Lâm Tư Dật không nói mấy lời. Anh vốn không phải kiểu người kiệm lời, chỉ là trước mặt cô, anh luôn trở nên lặng lẽ. Còn khi nói chuyện với người khác, anh tự tin, hoạt bát, phản ứng nhanh nhạy, nhiều lúc còn hài hước đến mức khiến người ta bật cười.

Hôm mùng Tám, Chu Lai có đi dự một buổi họp lớp, vốn dĩ là để tìm gặp anh. Nhưng anh lại không đến.

Qua lời kể của bạn học, cô được nghe thêm nhiều câu chuyện về anh, và mỗi khi nhắc đến anh, ánh mắt mọi người đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Hóa ra, danh tiếng của Lâm Tư Dật còn vang xa và tốt đẹp hơn nhiều so với những gì cô từng nghĩ. Có người kể rằng suốt nhiều năm qua, anh vẫn âm thầm hỗ trợ những học sinh nghèo khó. Người khác thì nhắc đến việc anh từng trở về trường C làm diễn giả, được thầy cô trân trọng như một báu vật. Thậm chí, còn có người kể rằng anh từng một mình vác balo, đi xuyên nửa đất nước…

Những điều ấy, trước nay cô đều không hay biết.

Chu Lai nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn anh. Cô tự thấy mình không phải kiểu con gái mê trai đẹp. Nhưng gặp Lâm Tư Dật rồi, lại cứ như yêu tinh gặp Đường Tăng, hết cách mà cưỡng lại.

Hai mươi mấy năm sống trên đời, cô luôn đặt việc kiếm tiền lên hàng đầu. Khi còn học đại học, cô thậm chí còn hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của tiền bạc. Đàn ông với cô chỉ là sương khói thoảng qua, không hứng thú, cũng chẳng mảy may nghĩ đến. Sau này từng có một người bạn trai, nhưng khi phát hiện đối phương lén lút mập mờ với người khác, cô lập tức cắt đứt không chút luyến tiếc.

Sự xuất hiện của Lâm Tư Dật không biết có phải do đúng người, đúng lúc, đúng hoàn cảnh hay không. Khi sự nghiệp của cô đã tạm ổn, chỉ còn thiếu một chút ấm áp, anh đã kịp thời bước đến và cho cô cảm giác đó.

Anh mang đến cho cô một chút ấm cúng như gia đình. Anh cho cô cảm giác được ai đó quan tâm chăm sóc từng chút một. Anh khiến cô cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng của tình yêu.

Cũng chính anh là người đầu tiên khiến cô nảy sinh khao khát muốn yêu thật sâu, thật đậm, bất chấp tất cả.

Phải chăng vì thế mà cô mãi không thể buông bỏ anh?

Suốt một tháng vừa qua, Chu Lai đã từng nghĩ sẽ tìm người thay thế, để quên anh đi cho rồi.

Nhưng không thể. Không ai có thể thay thế được Lâm Tư Dật. Cô như bị anh mê hoặc đến mê mẩn, cả ánh mắt lẫn trái tim đều chỉ hướng về anh.

Chu Lai lấy điện thoại ra, mở Weibo, gửi một tin nhắn riêng cho “Sao Thủy không có nước”: [Cậu đã từng thất tình chưa?]

Cô nắm điện thoại chờ hồi lâu. Người vẫn hay trả lời cô ngay tức khắc, vậy mà hôm nay lại mãi không phản hồi.

Chu Lai liếc nhìn sang bên cạnh, ánh mắt rơi lên dáng người cao lớn đang ngồi im lặng lạnh lùng kia, khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ gì thêm nữa.

Yêu đương, thật chẳng dễ dàng bằng việc kiếm tiền.

***

Bốn giờ sáng, Chu Lai chợt tỉnh giấc. Cô nhìn tay mình, kim truyền đã được rút ra, cũng chẳng còn bóng dáng của bình truyền dịch.

Cô theo bản năng đưa mắt tìm quanh, nhưng không thấy Lâm Tư Dật đâu. Vậy mà chẳng hiểu sao, cô lại không hề hoảng loạn. Trong lòng vững tin rằng anh sẽ không bỏ rơi cô mà đi mất.

Chu Lai nhẹ nhàng rời khỏi giường. Cô không mặc áo khoác, lần mò theo hướng nhà vệ sinh.

Lâm Tư Dật đang đứng trong phòng hút thuốc gần nhà vệ sinh.

Ánh sáng lờ mờ, anh đứng lặng một mình trước ô cửa, bóng lưng mang theo chút đơn độc, thê lương. Không biết đã hút bao nhiêu điếu, khói thuốc mờ mịt vây quanh anh. Những ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, tay còn lại lười nhác đút vào túi quần.

Đêm nay trăng sáng sao thưa. Lâm Tư Dật ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng ngoài cửa sổ. Anh dường như chẳng vội hút, điếu thuốc kẹp trên tay đã cháy gần hết, nhả ra làn khói mỏng manh.

Toàn thân anh như được bao phủ trong lớp sương khói ấy. Anh hơi nghiêng người, làn khói cũng theo đó mà lặng lẽ tản đi. Cảnh tượng ấy vừa như mộng ảo, lại như không thật.

Chỉ hơn một tháng không gặp, làn da Lâm Tư Dật đã sạm đi, tóc cũng cắt ngắn hơn. Nếu trước kia anh là một thư sinh nho nhã, thì giờ đây lại toát lên vẻ phong trần lãng tử.

Bất kể là con người nào của anh, đều khiến người ta say mê, tò mò. Anh như một mỏ khoáng thần bí, khiến Chu Lai chỉ muốn đào sâu khám phá.

Chu Lai không biết từ khi nào anh bắt đầu hút thuốc. Trước khi chia tay, trên anh hoàn toàn không có mùi thuốc lá nào, thậm chí còn chưa từng động đến.

“Lâm Tư Dật, từ bao giờ anh biết hút thuốc vậy?” Chu Lai đứng ở cửa hỏi.

Giọng cô mềm mại vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến Lâm Tư Dật thoáng sững người. Anh vội vàng dụi tắt điếu thuốc, hỏi ngược lại: “Em tỉnh rồi à?”

“Em vừa mơ thấy ác mộng.” Chu Lai đứng nguyên tại chỗ, không bước vào.

Cô không mặc áo khoác, chỉ khoác trên người chiếc áo bệnh nhân mỏng manh.

Lâm Tư Dật theo bản năng cởi áo khoác của mình, đi tới gần, khoác lên người cô rồi còn cẩn thận kéo kín cổ áo sợ cô lạnh.

Mùi khói thuốc lẫn với mùi hương quen thuộc trên áo anh bao trùm lấy cô, khiến cả người cô khẽ run lên.

“Em có thể thử hút thuốc không?”

“Không được.” Anh đáp gọn.

“Tại sao anh hút được mà em lại không?” Chu Lai vừa nói vừa sờ soạng lên người anh, chẳng hề có chút ý thức nào về khoảng cách nam nữ.

Lâm Tư Dật đành đầu hàng: “Hết rồi.”

Chu Lai nhìn đống đầu lọc thuốc rơi rớt, ngẩng đầu hỏi: “Anh hút bao nhiêu điếu vậy?”

Lâm Tư Dật cũng chẳng rõ. Anh cứ hết điếu này lại nối tiếp điếu khác, cho đến khi cả bao thuốc chỉ còn lại vỏ rỗng.

Chu Lai bước đến vị trí vừa nãy Lâm Tư Dật đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời vào lúc bốn giờ sáng yên tĩnh lạ thường, mọi thứ dường như đều đang chuẩn bị cho khoảnh khắc bình minh hé rạng.

Trong không khí vẫn còn vương chút mùi cồn sát trùng nhàn nhạt, từ xa vọng lại vài tiếng ho lác đác của bệnh nhân. Phòng hút thuốc lúc này chỉ có hai người là Chu Lai và Lâm Tư Dật.

Mùi thuốc lá nồng đậm khiến Lâm Tư Dật muốn đưa Chu Lai quay lại giường nằm nghỉ, nhưng cô không chịu. Cô quay sang hỏi: “Anh sao không hỏi em vừa mơ thấy gì?”

Lâm Tư Dật đáp: “Chẳng có gì đáng để hỏi cả.”

Không phải không muốn hỏi, mà là anh đang cố ép mình không được hỏi.

Chu Lai khẽ hừ một tiếng rồi vẫn tự nói tiếp: “Em mơ thấy hồi nhỏ mình bị ốm nặng, ngay ngày hôm sau khi bố mẹ em ly hôn.”

Cô vừa nói vừa liếc nhìn anh một cái. Anh vẫn chưa rời đi, ánh mắt như vô tình hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng cô biết, anh đang lắng nghe.

Chu Lai kể tiếp: “Hình như lúc đó em sốt gần bốn mươi độ. Mẹ cũng chạy tới bệnh viện thăm em. Em nắm chặt tay bà ấy khóc lóc, cầu xin bà đừng rời đi. Bà nói sẽ không đi đâu cả, vậy mà khi em tỉnh lại, bên cạnh lại chẳng còn ai.”

Câu chuyện này không phải bịa ra để cầu xin sự thương hại của Lâm Tư Dật, mà là giấc mơ cô vừa thấy thật sự. Khác biệt chỉ là, trong mơ cô khóc đến tan nát cõi lòng, còn lúc tỉnh dậy thì đầu óc lại mơ hồ. Cô từng nghĩ ký ức đó đã phai nhạt từ lâu, ai ngờ nó lại như vừa xảy ra ngày hôm qua.

Giờ phút này, trên gương mặt Chu Lai cũng hiện lên nét cô đơn hiếm thấy.

Cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc này. Phần lớn thời gian cô đều mạnh mẽ, tự tin, đôi khi còn ngạo nghễ. Dù là trên mạng xã hội hay khi ở bên Lâm Tư Dật, cô rất hiếm khi nhắc đến gia đình. Cô luôn nói mình chẳng có nhà, mà Lâm Tư Dật cũng biết ba mẹ cô đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ.

Lâm Tư Dật rất muốn an ủi Chu Lai, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, chẳng nói được gì. Anh sợ một khi mình mềm lòng, sẽ lại rơi vào vòng xoáy tình cảm này lần nữa.

Điều duy nhất anh có thể làm, là đứng bên cô với tư cách một người bạn bình thường.

Chu Lai không quay sang nhìn Lâm Tư Dật nữa. Ánh mắt cô như trôi dạt về phía chân trời xa xăm. Cô khẽ nói, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài: “Lâm Tư Dật, anh cũng đã rời xa em rồi.”

“Xin lỗi em.” Lâm Tư Dật chân thành lên tiếng.

Anh từng tham lam tận hưởng khoảng thời gian bên nhau của cả hai, dù trong thâm tâm hiểu rõ Chu Lai vốn không phải mặt trời thuộc về mình. Nhưng vào khoảnh khắc đó, ánh nắng ấm áp thật sự đã từng chiếu rọi lên anh, khiến anh cảm thấy mãn nguyện.

Anh không nên mong cầu quá nhiều.

Tài khoản mạng xã hội của Lâm Tư Dật lấy tên là “Sao Thủy không nước”. Là hành tinh nhỏ nhất trong hệ Mặt Trời, cũng là hành tinh gần Mặt Trời nhất. Nhưng dù gần đến đâu, sau Thủy cũng mãi không thể chạm đến Mặt Trời.

Khi được ánh sáng chiếu rọi, bề mặt thủy tinh có thể nóng đến hơn 400 độ C. Nhưng khi không có ánh sáng, mặt bên kia lại lạnh đến âm hơn 100 độ.

Sự ấm lạnh của sao Thủy đều do Mặt Trời quyết định.

Mà Chu Lai chính là Mặt Trời của Lâm Tư Dật.

Trên thế gian này, tình yêu hoàn mỹ là điều quá đỗi hiếm hoi. Lâm Tư Dật chưa từng dám mong Chu Lai yêu mình toàn tâm toàn ý.

Anh không dám mơ tưởng đến cái kết giữa hai người, nên đã tự tay đặt dấu chấm hết.

Lâm Tư Dật bỗng bật cười khẽ, giọng vẫn dịu dàng như trước: “Chu Lai, anh chưa từng rời xa em. Chúng ta vẫn có thể là bạn tốt. Sau này, dù em gặp phải khó khăn gì, cần giúp đỡ gì, cứ tìm anh.”

“Anh nói xạo!”

Chu Lai bất ngờ vươn tay túm lấy cổ áo anh, kiễng chân, chủ động hôn lên môi Lâm Tư Dật.

Cô như mong đợi mà nếm được vị khói thuốc trong miệng anh.

Hai người bọn họ giống như hai cực của nam châm, một khi đã chạm vào nhau thì sẽ gắn chặt không rời.

Lâm Tư Dật hơi sững người, sau đó mới phản ứng lại, định đẩy cô ra.

Chu Lai không để ý gì nữa, cô mạnh mẽ cắn nhẹ vào môi anh, tham lam m.út lấy, trút hết nỗi khao khát bị dồn nén bấy lâu.

Mùi khói thuốc xen lẫn vị máu nhàn nhạt, Chu Lai ngẩng đầu, ngang tàng nói: “Em không cần làm bạn với anh gì cả. Anh chỉ có thể làm người yêu của em thôi!”