Người đàn ông trước mặt, Chu Lai cảm thấy thế nào cũng nhìn không đủ.
Lâm Tư Dật với đôi môi đỏ ửng, sống mũi cao thẳng, đường nét xương lông mày rõ ràng, và đôi mắt long lanh ánh nước.
Ánh mắt ấy như đang dùng nước mắt lặng lẽ kể lại nỗi tủi thân và không nỡ suốt thời gian qua.
Trong đôi mắt ấy, vừa là cảnh trời quang mây tạnh sau cơn bão, lại như lửa núi lửa bùng cháy dưới đáy đại dương. Mọi cảm xúc bị dồn nén cuối cùng cũng được trút bỏ triệt để.
Chu Lai thấy vô cùng áy náy và đau lòng.
Cô nâng khuôn mặt Lâm Tư Dật lên, khẽ khàng hôn lên từng hàng mày, từng khóe mắt, đôi môi anh, vừa dỗ dành vừa thì thầm: “Em không nói chia tay nữa, được không anh?”
Lâm Tư Dật khẽ run, khẽ gật đầu.
Từ giờ trở đi, chỉ cần cô không nói chia tay, cả đời này anh cũng sẽ không nhắc lại hai chữ ấy nữa.
Còn chưa kịp rời nhau bao xa, Lâm Tư Dật đã vội vàng ôm chặt Chu Lai vào lòng.
Giây phút ấy, Chu Lai cảm thấy như mình đang cùng Lâm Tư Dật đứng bên nhau, xuyên qua căn phòng nhỏ hẹp, vượt qua hai tháng mưa gió, cuối cùng đã thấy được cầu vồng rực rỡ nơi cuối chân trời xa xăm.
Tiếng ồn ào lại vang lên từ bên ngoài, có người đang gọi họ mau chóng ra ngoài.
Lâm Tư Dật áp trán mình vào trán cô, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn dài xuống gò má anh.
Anh như đang bật khóc vì hạnh phúc, mắt đỏ hoe, mỉm cười dịu dàng hỏi nhỏ cô: “Muốn ra ngoài không em?”
Chu Lai vươn tay lau giọt nước mắt ấy trên má anh, giọng khẽ như hơi thở: “Lâm Tư Dật, mình bỏ trốn đi anh.”
Không chờ anh trả lời, cô đã nắm lấy tay anh, đẩy cửa phòng, kéo anh bước ra ngoài.
Ngoài cửa, cơn gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài xõa trên vai Chu Lai, khiến tà váy của cô khẽ lướt qua người anh.
Lâm Tư Dật không hỏi cô sẽ đưa mình đi đâu, anh chỉ im lặng bước theo cô, dõi theo bóng lưng ấy không rời mắt.
Từ căn phòng trong homestay đi ra, xuyên qua đám đông ồn ào, ngoài sân, loa đang phát một bài nhạc trữ tình có tiết tấu mạnh mẽ và rõ ràng:
“Baby baby, are you listening?
Em yêu, em yêu, anh có đang lắng nghe không?
Wondering where you’ve been all my life
Em tự hỏi suốt cuộc đời này anh đã ở đâu.
I just started living
Cuộc sống thật sự của em vừa mới bắt đầu…”
Mọi người lập tức hiểu ra tất cả. Trên mặt ai nấy đều mang vẻ cười mà như không cười.
Thiệu Uy giơ mic lên hét lớn: “Hai người ở trong đó hai mươi phút rồi đấy, có gì muốn nói với tụi này không hả?”
Phương Tinh còn làm quá hơn, huýt sáo một tiếng về phía Chu Lai rồi la to: “Chìa khóa xe ở chỗ tao nhé!”
Chu Lai đón lấy chìa khóa mà Phương Tinh ném tới, ngoái đầu lại nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Tư Dật bên cạnh.
Giữa ánh nhìn của bao người, tà váy tung bay của cô khẽ chạm vào chiếc quần thể thao cotton của anh.
Bọn họ công khai bỏ trốn, không cần bất kỳ lời giải thích dư thừa nào.
Chiếc xe đỗ ngay ngoài homestay, Chu Lai đưa chìa khóa cho Lâm Tư Dật, cũng chính là trao luôn quyền lựa chọn cho anh.
Xe khởi động, đèn pha rọi sáng con đường phía trước, cả bầu trời như bừng sáng, tương lai cũng nhờ đó mà rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lâm Tư Dật không cần nghĩ nhiều, anh chỉ biết: phải đi.
Phải rời xa những ồn ào, náo nhiệt và những người không liên quan. Chỉ còn lại anh và Chu Lai.
Bữa tiệc tốn công chuẩn bị này vốn dĩ cũng chỉ vì cô, bây giờ anh cuối cùng đã có thể thẳng thừng mà giữ lấy cô cho riêng mình.
Chiếc xe chầm chậm chạy lên mặt đường nhựa, hai bên đường là hàng thông cao vút mọc thẳng tắp, đêm tối vẽ nên một bức tranh đẹp đến ngỡ ngàng.
Họ không có đích đến cụ thể, nhưng lại biết rõ điều mình muốn.
Chu Lai ngồi ở ghế phụ, bất chợt khẽ bật cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn anh.
Như là niềm vui sau thời gian xa cách, ánh mắt cô dường như dính chặt lấy anh, không cách nào rời đi được.
Lâm Tư Dật chạy xe với tốc độ chỉ khoảng 20 dặm một giờ trên con đường ngoại ô vắng vẻ, anh rảnh một tay đưa sang muốn nắm lấy tay cô, lại bị cô nhẹ vỗ vào mu bàn tay: “Lái xe nghiêm chỉnh vào.”
Lâm Tư Dật cười khẽ, ánh mắt vẫn dõi về phía trước.
Nhưng bàn tay không an phận ấy lại đổi hướng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi Chu Lai.
Vì nụ hôn sâu và kéo dài ban nãy, môi Chu Lai hơi sưng, hiện lên sắc đỏ như quả chín mọng, vừa xinh đẹp lại khiến người ta không thể kiềm chế được.
Chu Lai nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, khẽ mở miệng, cắn nhẹ vào ngón trỏ của anh.
Cắn không mạnh, mà cũng chẳng nỡ làm đau anh.
Ngón tay Lâm Tư Dật chạm phải đầu lưỡi mềm mại của cô, hô hấp bỗng chốc trở nên nặng nề.
Không cần nói gì nhiều, hai người đã sớm tràn ngập tình ý.
Nếu không phải vừa rồi đang ở trong phòng kia, lại còn nhiều người bên ngoài, Chu Lai sợ rằng mình đã sớm nhào tới lột sạch anh, ăn sạch anh đến tận xương.
Mà Lâm Tư Dật cũng đâu khá hơn.
Rõ ràng chưa làm gì cả, mà toàn thân đã nóng đến phát hoảng.
Lâm Tư Dật quay sang hỏi ý cô, rồi hạ cửa kính xe xuống một chút.
Luồng không khí mát lạnh vùng ngoại ô xuyên qua khoang xe, cuối cùng cũng khiến não bộ mơ hồ của họ dịu đi phần nào.
Chu Lai khẽ vặn người, có vẻ không được dễ chịu, cô buông tay anh ra, cắn cắn đôi môi đang sưng đỏ, rồi thì thầm như gió thoảng: “Lâm Tư Dật… em thật sự rất muốn anh.”
Lâm Tư Dật bất lực hít sâu một hơi, nghiêng đầu dịu dàng liếc nhìn cô một cái. Khi ánh mắt hai người giao nhau, dường như có một sợi chỉ ngọt ngào, mảnh mai kéo dài giữa hai đôi mắt.
Anh nói: “Chờ một chút nữa thôi, sắp xuống núi rồi.”
Từ vùng ngoại ô về lại trung tâm thành phố, ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi.
Chu Lai cúi đầu, nhìn dấu vết phản ứng của anh đang nổi rõ nơi hạ thân, cố ý trêu chọc bằng giọng điệu khiêu khích: “Còn anh thì sao? Có muốn em không?”
Lâm Tư Dật mặt đỏ bừng, đáp khẽ: “Có.”
Anh vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc, chuyên tâm lái xe, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Nhưng không ích gì. Chu Lai lại nhẹ giọng khơi lên đám lửa vô danh trong lòng anh: “Thế mấy tháng nay thì sao? Anh có muốn em không?”
Lâm Tư Dật chỉ muốn đưa tay bịt miệng cô lại.
Khuôn mặt anh càng đỏ, cả người nóng ran lên, đến gió vùng ngoại ô cũng không thể xua tan được sự nóng nảy đang dâng lên trong cơ thể.
Chu Lai cười ranh mãnh, lại nghiêng người tiến gần thêm chút nữa: “Những lúc nhớ em… anh có tự giải quyết không?”
Cuối cùng, Lâm Tư Dật đưa tay bịt miệng Chu Lai đang không ngừng lải nhải.
Gương mặt cô nhỏ nhắn đến mức một bàn tay anh có thể che kín. Mũi cô cũng bị che lại, khiến cô sắp không thở nổi, vậy mà vẫn không vùng vẫy.
Môi cô khẽ dùng sức, nhẹ nhàng m.út lấy lòng bàn tay anh như đang hôn, dịu dàng đến mức khiến người khác không thể kháng cự.
Lâm Tư Dật như bị điện giật, định rút tay lại nhưng Chu Lai không chịu.
Cô đưa hai bàn tay nhỏ bé giữ lấy bàn tay và cổ tay anh, kéo tay anh đặt lên chiếc cổ mảnh mai của mình, rồi chạm đến xương quai xanh.
Cổ – nơi yếu ớt nhất trên cơ thể người. Những con mãnh thú khi tấn công con mồi, điều đầu tiên chúng nhắm đến chính là nơi này.
Chỉ cần một bàn tay, Lâm Tư Dật có thể nắm trọn cổ cô. Cô không hề giữ lại gì, phó mặc bản thân hoàn toàn cho anh.
Hơi thở anh dần trở nên dồn dập, da đầu như tê rần, nghiến răng hỏi cô: “Những chuyện này… em học từ đâu ra vậy?”
Chu Lai mở to đôi mắt ngây thơ: “Em làm gì cơ?”
Lâm Tư Dật gần như van xin: “Ngoan một chút đi.”
“Vậy em không ngoan sao?” Chu Lai vẫn giữ bộ dạng vô tội, bất ngờ đưa tay chạm đến chỗ đang dâng trào h.am m.uốn của anh.
Lâm Tư Dật không dám cúi đầu nhìn, chỉ có thể thở dài bất lực, ép bản thân phải nghĩ tới đống dữ liệu trong luận văn để phân tán sự chú ý.
Dù đây không phải lần đầu cô chạm vào anh, nhưng cảm giác khi thật sự chạm lại một lần nữa khiến Chu Lai thấy vừa kỳ diệu vừa khó tin.
Ban đầu chỉ là muốn trêu anh, nhưng khi cảm nhận được sự biến đổi rõ rệt nơi lòng bàn tay, cô lại thấy như đang nghịch một món đồ chơi đặc biệt nào đó, khiến cô không nỡ buông ra.
Lâm Tư Dật giằng co trong đầu, lý trí và cảm xúc tranh đấu dữ dội, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản sự nghịch ngợm của Chu Lai.
Anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện: giá mà đoạn đường này ngắn hơn một chút, thì anh sẽ không phải chịu đựng kiểu tra tấn này nữa.
Chu Lai chẳng hề có ý định buông tha cho anh. Cô nghiêng đôi mắt long lanh, dịu dàng thì thầm: “Em muốn nghe giọng của anh.”
Lâm Tư Dật cố giữ bình tĩnh: “Nghe gì cơ?”
“Tiếng rên của anh.”
Mặt Lâm Tư Dật đỏ ửng, vẫn cố gắng tập trung lái xe: “Không được.”
Một chiếc SUV từ xa lái tới, đèn pha chuyển sang cốt khi đến gần.
Ngay khoảnh khắc hai xe lướt qua nhau, Lâm Tư Dật theo phản xạ dùng tay mình che tay Chu Lai lại. Càng che càng rõ.
Chu Lai cười khẽ, lòng bàn tay hai người vẫn đang cọ xát, nóng rực như muốn thiêu cháy.
Cô dịu giọng dỗ dành: “Lâm Tư Dật, em thật sự muốn nghe tiếng của anh…”
Trong khoang xe yên tĩnh, từng lời từng chữ của cô như lời nguyền ma mị, khiến anh sởn gai ốc.
Chu Lai lại rất chu đáo, dùng một tay trống bật radio. Một bài hát nhẹ nhàng lập tức vang lên trong xe:
“When you say you love me
Khi anh nói rằng anh yêu em
No, I love you more
Không, em yêu anh nhiều hơn
And when you say you need me
Khi anh nói rằng anh cần em
No, I need you more…
Không, em cần anh hơn…”
Chu Lai đắm đuối nhìn gương mặt gợi cảm của Lâm Tư Dật. Giữa tiếng nhạc dịu dàng, cuối cùng cô cũng được nghe thấy tiếng thở gấp rối loạn của anh.
Ca khúc ấy cứ thế vang lên suốt cả quãng đường.
Nửa đoạn đường sau, Lâm Tư Dật càng lái càng nhanh, chuyên tâm đến cực điểm. Sau một tiếng, cuối cùng anh cũng đưa Chu Lai trở lại thành phố.
Vào đến khu nhà, xe dừng lại trong tầng hầm, đạp phanh, tắt máy ngay lập tức.
Còn chưa đợi Chu Lai tự mở cửa, Lâm Tư Dật đã vòng qua bên ghế phụ, bế cô xuống khỏi xe.
Khuôn mặt anh mang nét ha.m mu.ốn chưa thỏa, ôm lấy Chu Lai bước vào thang máy, cúi đầu hôn nhẹ bên tai cô, giọng khàn khàn quyến rũ: “Em chơi vui không?”
Chu Lai hai tay ôm lấy cổ anh, cười trong trẻo vô hại: “Không thích à?”
Lâm Tư Dật nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, khẽ thở than: “Thích.”
Chu Lai hôn lên má anh: “Vậy lát nữa… đổi em phục vụ anh được không?”
Lâm Tư Dật khe khẽ ừ, giọng đáp nghe như chẳng hề có sức sát thương.
Đứng trước cửa nhà, Lâm Tư Dật hỏi cô mật mã. Chu Lai bảo: “Vẫn là cái ngày đó.”
Ngày họ chính thức ở bên nhau.
Trong lòng Chu Lai, từ đầu đến cuối, cô chưa từng chia tay với Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật khựng lại một chút, rồi không kìm được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, ấn cô lên cửa, cúi xuống hôn say.
Chu Lai thuận theo, hai tay vòng qua cổ anh, hai chân cũng ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Nụ hôn cháy bỏng như muốn tan chảy cả người, Chu Lai thở d.ốc cầu xin anh: “Vào trong đi… vào đi…”
Cửa nhà còn chưa mở, hai người đã ôm hôn nhau hồi lâu ngay ngoài hành lang.
Lâm Tư Dật dường như để lộ bản tính xấu xa, thấp giọng trêu chọc: “Vào đâu cơ?”
Chu Lai bám lấy anh, vừa rên vừa gọi tên anh: “Lâm Tư Dật…”
Một tay ôm eo cô, tay còn lại Lâm Tư Dật đưa lên nhập mật khẩu.
“Cạch.” Cửa mở.
Trong phòng khách mờ tối, rèm cửa sổ kéo toang, có thể nhìn thấy ánh đèn lung linh bên kia dòng sông cùng những tòa nhà cao tầng sừng sững.
Chẳng ai nhớ đến chuyện thay giày, đèn phòng cũng chẳng bật. Vừa bước vào, anh đã đóng cửa lại và bế cô thẳng đến ghế sofa.
Những khám phá hỗn loạn, hơi thở rối loạn, tất cả đều rối tung.
Bóng dáng cao lớn của Lâm Tư Dật phủ lên người cô, cúi đầu hỏi khẽ: “Trong nhà còn bao cao su không?”
Chu Lai vẫn còn tâm trạng để cười: “Giờ hỏi có muộn quá không?”
“Ừ, không có cũng không sao… anh còn tay mà.”
Lời chưa dứt, môi cô lại bị anh chiếm lấy, chẳng còn cơ hội xin tha.
Cô bị cuốn vào một ngọn núi lửa vừa phun trào dưới đáy đại dương, không gì có thể dập tắt. Chỉ có thể thiêu rụi hết.
Đột nhiên, “tách!”. Cả căn phòng sáng bừng lên.
Tiếng bước chân vang lên.
Chu Lai như một con chim hoảng loạn, theo bản năng rúc vào lòng Lâm Tư Dật, anh cũng nhanh chóng vòng tay ôm lấy cô, kéo váy cô lại ngay ngắn.
Ngay sau đó, một giọng gọi nhẹ vang lên: “Chị? Chị về rồi à?”
Chỉ cách vài bước, Trần Triệt tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở, dáng vẻ lôi thôi như mới ngủ dậy.
Khi nhìn rõ hai người đang quấn lấy nhau trên ghế sofa trong phòng khách, cậu lập tức tỉnh táo hoàn toàn, giật mình rùng mình.
Vội vàng quay mặt đi, chửi thề một câu: “Đ*t! Chắc chắn bị lên lẹo mắt rồi!”