Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 76: Năm tháng êm đềm



Dù Lâm Tư Dật nói món quà sinh nhật anh muốn chính là cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Chu Lai vẫn thấy cần chuẩn bị một món gì đó thật chỉn chu.

Chọn quà tặng anh thực ra không dễ chút nào. Nói anh không thiếu gì cũng đúng. Vì cuộc sống giản dị, không mấy bận tâm hàng hiệu, chẳng có sở thích đặc biệt. Nhưng nói anh thiếu gì cũng không sai vì nhà cửa, xe cộ, đồng hồ đắt tiền… thứ gì cũng không có. Chu Lai từng nghĩ đến chuyện mua cho anh một chiếc xe nhỏ khoảng hai mươi mấy vạn, tiện đi lại, nhưng nghĩ đến tính cách của anh, cô biết chắc anh sẽ không nhận. Nhớ lần trước tặng chiếc vòng tay mấy vạn, đến tận khi hai người giận dỗi rồi làm lành, anh mới chịu đeo. Nhưng một khi đã đeo thì chưa từng tháo ra.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tổ chức sinh nhật cho anh, Chu Lai rất xem trọng. Cô sắp xếp công việc ổn thỏa, đặc biệt chừa ra bảy ngày trọn vẹn bên nhau. Quãng thời gian đó, chỉ có hai người họ, không rời nửa bước.

Cô gọi điện cho Phương Tinh hỏi ý kiến chọn quà.

Phương Tinh nhiều sáng kiến lắm, nhưng mở miệng đã trêu: “Chậc chậc, mày cưng bạn Lâm quá rồi đó nha. Tao còn phát ghen!”

Chu Lai phản bác: “Dạo này thời gian tao ở cạnh mày còn nhiều hơn ở cạnh ảnh đấy. Với lại, quà tao tặng mày mấy năm nay còn thiếu sao?”

Phương Tinh cười khúc khích, hơi ngượng ngùng: “Thôi được rồi, tao giúp mày nghĩ xem nên tặng gì.”

Hai người bàn qua bàn lại suốt nửa buổi, cuối cùng Phương Tinh tung tay nói: “Không phải anh Lâm muốn mày à? Vậy thì mày trang điểm cho xinh đẹp, tự biến mình thành món quà. Thế chẳng phải là tuyệt nhất sao?”

Chu Lai bất giác tưởng tượng cảnh mình buộc nơ đỏ, gói mình lại tặng anh. Chỉ nghĩ thôi đã đỏ mặt.

Phương Tinh còn chưa tha: “Hôm nay mặc đồ hầu gái, mai hóa thân thành chị đại gợi cảm, ngày kia thì loli đáng yêu, mỗi ngày một kiểu, cả tuần không trùng. Nghe thôi đã thấy vui rồi!”

Chu Lai nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật gù: “Nghe cũng… không tệ thật.”

“Vậy thì làm đi chứ còn chờ gì nữa!”

Tối hôm đó, Phương Tinh đưa cô đến một cửa hàng mà trẻ nhỏ tốt nhất không nên vào. Cửa tiệm trang trí lòe loẹt, ánh đèn mờ mờ khiến người ta hoa mắt, bên trong trưng bày vô vàn thứ khiến người ta đỏ mặt.

Chủ tiệm là bạn Phương Tinh, vừa gặp đã ríu rít hỏi han chuyện làm ăn. Chu Lai ban đầu còn ngại, nhưng khi câu chuyện chuyển sang kinh doanh, cô lại bắt đầu hứng thú.

Chủ tiệm giới thiệu: “Đồ bên tôi ít ai mặc cả lắm, bán dễ lắm. Tôi có cả cửa hàng lẫn online.”

Chu Lai tò mò hỏi: “Làm ăn ổn chứ?”

“Cũng khá lắm, nhưng khâu hậu mãi thì mệt.”

“Là sao?”

“Có người không biết dùng, tôi phải hướng dẫn từng tí. Nhưng mấy món này dùng rồi không đổi trả được, thành ra cũng phiền.”

Vừa nói, chủ tiệm vừa cầm lên một món đồ… “lạ mắt”, giới thiệu ngay trước mặt Chu Lai.

Mới nghe thôi mặt cô đã đỏ bừng.

Chủ tiệm thì vẫn tỉnh bơ như không, giọng điềm nhiên: “Chuyện giữa nam nữ, thỉnh thoảng thêm chút mới mẻ cũng tốt.”

Phương Tinh huých cô một cái, ánh mắt trêu chọc.

Chủ tiệm hỏi: “Cần tôi tư vấn không?”

Phương Tinh vội vàng chen lời: “Không cần đâu, tụi tôi tự xem.”

“Có gì cứ gọi tôi nhé.”

Chu Lai rảo quanh tiệm, chưa đầy năm mươi mét vuông mà đủ món từ còng tay, dây xích, roi da… mà đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nhiều thứ đến cả tưởng tượng cô còn không dám, có món “giả thật khó phân” khiến cô đỏ cả tai.

Thì ra giữa nam nữ lại có thể có nhiều “trò chơi” đến vậy, hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của cô.

Cuối cùng, cô thực sự mua không ít. Xách túi bước ra khỏi tiệm, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Nhưng vì muốn anh vui, cô sẵn sàng “liều mạng”.

Về đến nhà, cô lập tức giấu thật kỹ đống đồ ấy, sợ bị anh phát hiện. Coi như một “món quà bất ngờ”. Dù nghĩ đến thôi cũng thấy ngượng muốn chết.

***

Sinh nhật Lâm Tư Dật là ngày 20 tháng 8, cung Sư Tử.

Nhưng hai người đều có điểm chung là chẳng mấy tin vào chiêm tinh hay tử vi hoàng đạo.

Ngày trước sinh nhật, anh từ núi Đại Dữ trở về Thành phố H, buổi tối liền cùng cô ra siêu thị mua đồ dự trữ. Dự định sẽ ở nhà suốt một tuần, nên họ cần chuẩn bị thật đầy đủ, đặc biệt là thực phẩm.

Nửa đầu năm 2015, ngành giao đồ ăn bắt đầu bùng nổ, nhưng Lâm Tư Dật vẫn thích tự tay nấu nướng. Với anh, vào bếp không chỉ là nấu ăn, mà còn là một phần của đời sống gắn bó. Những khoảnh khắc ấy luôn đem lại niềm vui âm ỉ, đặc biệt là khi thấy Chu Lai ăn uống ngon lành, ánh mắt rạng rỡ, nụ cười thỏa mãn khiến lòng anh dịu lại.

Lần này hai người cũng chỉ mới xa nhau chưa bao lâu, mà “dì cả” của Chu Lai vừa rời đi. Sau khi gom một xe đầy rau củ và trái cây, cô lại rẽ sang khu vực đồ dùng sinh hoạt để mua thêm vài món đồ cho phụ nữ.

Dù là ở đâu, chuyện tế nhị của phụ nữ vẫn luôn khiến phần lớn đàn ông thấy e dè. Nhưng Lâm Tư Dật – người đàn ông của cô lại có thể thản nhiên đứng giữa dãy băng vệ sinh, tay cầm một bịch dài dài, chăm chú đọc từng dòng chữ nhỏ trên bao bì, không hề ngượng ngùng. Cả người anh cứ như một điểm sáng nổi bật giữa đám đông.

Chu Lai tiện tay vớ lấy vài hộp bỏ vào xe đẩy, kéo anh đi luôn.

Lâm Tư Dật ngoảnh đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc đến mức buồn cười: “Anh vẫn chưa từng hỏi em chuyện này… Em thích dùng loại nào nhất?”

Chu Lai mỉm cười, lắc đầu: “Không cố định, nhưng em thích loại làm từ bông tự nhiên. Mà… sao tự nhiên lại hỏi?”

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Nghĩ rằng, sau này chắc chắn sẽ có lúc cần mua cho cô.

Đi hết dãy hàng đó rồi, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Thật ra, anh từng mua cho em rồi đấy. Em còn nhớ không?”

Chu Lai nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc nào vậy?”

“Thời cấp ba.”

“Làm gì có chuyện đó?”

“Có một lần đại hội thể thao, em ngất xỉu lúc đang chạy. Anh đã cõng em đến phòng y tế.”

Chu Lai khẽ chau mày, lục lọi ký ức: “Hình như… nhớ mà cũng không rõ. Cảm giác như từng thấy trong mơ vậy.”

Anh không trách: “Lúc đó em ngất thật mà. Không nhớ cũng bình thường.”

Cô im lặng, trái tim như bị thứ gì nhẹ nhàng lay động.

Chỉ một câu nói đơn giản của anh đã khiến những ký ức cũ như trỗi dậy. Nếu anh không nhắc, có lẽ cả đời này cô cũng không bao giờ nhớ ra được.

Thật ra, cô vẫn luôn nhớ.

Nhưng lý do khiến họ từ bạn cùng bàn trở thành người xa lạ, phần lớn là vì cô. Có lẽ từ khi đó, trái tim cô đã bắt đầu dao động. Chỉ là tuổi trẻ ngây ngô, không biết đó gọi là thích, là rung động. Chỉ biết mỗi lần thấy anh cùng cô bạn bàn trên chăm chú trao đổi bài vở, lòng cô lại thấy khó chịu vô cùng.

“Lâm Tư Dật.”

Chu Lai khẽ khàng lên tiếng: “Hình như chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá nhiều.”

Anh siết chặt bàn tay cô, ngón tay đan vào nhau thật vững vàng: “Nhưng cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau, vậy là đủ rồi.”

“Không đủ đâu… Em muốn được bên anh mãi mãi.”

“Được.”

Một chữ “được” ngắn ngủi nhưng mang theo cả ngàn lời hứa.

Chu Lai bỗng thấy tim mình đầy ắp bình yên, liền vòng tay ôm lấy cánh tay đang đẩy xe của anh, tựa đầu vào vai anh mà đi.

Phía trước không xa là khu vực bán đồ kế hoạch hóa. Chu Lai vừa liếc mắt đã thấy loại anh hay dùng, cứ tưởng anh sẽ dừng lại, nào ngờ anh thản nhiên đi thẳng.

Cô không nhịn được, hỏi khẽ: “Anh quên mua cái đó rồi à?”

Dùng cả tuần, chắc cũng phải hết vài hộp…

Thật ra mấy lần gần đây đều do anh chuẩn bị. Chu Lai cũng không rõ dùng hết bao nhiêu.

Lâm Tư Dật quay sang, như không hiểu gì: “Cái nào cơ?”

“Thì… cái đó đó!”

“Cái đó là cái gì?”

Cô biết anh đang cố tình trêu mình, bèn bĩu môi, véo mạnh vào hông anh: “Anh nói xem!”

Anh bật cười, vòng tay ôm cô, thì thầm bên tai: “Sau này… chắc là không cần dùng nữa đâu.”

Chu Lai sững người: “Sao lại vậy?”

“Anh đã thắt ống dẫn tinh rồi.”

Một câu nói nhẹ hều, nhưng lại như tiếng sét vang lên trong lòng cô.

“Thật hả? Khi nào vậy? Sao anh không nói với em? Có đau không? Có biến chứng gì không? Mấy hôm trước em không thấy gì cả?”

Cô dồn dập hỏi một loạt, lòng bàn tay lạnh toát.

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng trả lời từng câu. Không phải anh cố tình giấu cô, chỉ là cảm thấy chuyện đó cũng không có gì nghiêm trọng, lại bận rộn nhiều việc nên cũng quên khuấy đi mất.

Vài tháng trước, anh vô tình xem một bộ phim tài liệu về sinh nở. Từ đầu đến cuối, anh ngồi lặng lẽ theo dõi không rời mắt.

Trước đây, anh chưa từng nghĩ sâu về chuyện kết hôn hay sinh con, càng không hiểu nổi phụ nữ phải chịu đựng những gì. Anh yêu trẻ con thật đấy, nhưng khi xem bộ phim đó, mọi suy nghĩ trong anh đã thay đổi.

Trong phim, người phụ nữ mang thai mới một tháng đã phải nhập viện vì hormone quá thấp. Trong thời gian nằm viện, cô thường xuyên nôn mửa, sợ tất cả các mùi, ăn uống khó khăn, sắc mặt tái nhợt.

Mang thai, đối với một số người, là một quá trình gian nan và tổn thương sâu sắc. Cũng có người nhẹ nhàng, nhưng là thiểu số.

Ba tháng sau, cân nặng của người phụ nữ cao 1m65 đã từ 50kg giảm còn dưới 45kg.

Đến kỳ cuối thai, cô mất ngủ triền miên vì bụng lớn, rạn da xấu xí, đỏ ngứa. Cô khóc trong lòng chồng, còn người ngoài lại vô tâm nói:  “Chỉ là vài vết rạn da thôi mà, có gì to tát?”

“Giới trẻ bây giờ yếu đuối quá.”

Nhưng đó chưa phải tận cùng. Sinh nở chưa chắc đã là kết thúc.

Phôi thai ngược, phải mổ cấp cứu. Sau sinh, người mẹ mất máu quá nhiều, hôn mê trên bàn mổ…

Lâm Tư Dật đã xem bộ phim ấy hai lần. Mỗi lần xem xong, trong đầu anh chỉ hiện lên một ý nghĩ – anh không muốn để Chu Lai trải qua tất cả những điều đó.

Dù xác suất chỉ là một phần vạn, anh cũng không nỡ.

Hôm sau, khi đi mua thuốc huyết áp cho bà ngoại, anh tiện đường ghé bệnh viện làm phẫu thuật.
Chưa tới nửa tiếng, mọi thứ xong xuôi. Đối với đàn ông, việc ấy dễ như uống một ly nước.

Nhưng suốt bao nhiêu năm nay, xã hội vẫn luôn để phụ nữ gánh chịu mọi đau đớn.

Nghe Lâm Tư Dật từ tốn kể hết mọi chuyện, trong lòng Chu Lai vô cùng xúc động.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô thấy có gì đó không đúng: “Lâm Tư Dật! Ai nói là sẽ sinh con với anh chứ!”

Lâm Tư Dật thuận miệng đáp luôn: “Em không muốn à? Vậy càng hay, anh cũng thắt ống rồi.”

Chu Lai lại bắt đầu vô lý: “Ai nói em không muốn sinh con nữa hả?”

“Em muốn sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” Chu Lai nhướng mày, “Em không dám chắc mình sẽ là một người mẹ tốt, nhưng em chắc chắn rằng, anh nhất định sẽ là một người cha tuyệt vời.”

Lâm Tư Dật cười: “Chuyện này thật ra không thể nói chắc được đâu.”

Anh chưa từng nuôi dạy trẻ con, cũng không dám đảm bảo bản thân có thể trở thành một người cha đủ tiêu chuẩn. Không phải anh chưa từng tưởng tượng mình làm cha sẽ như thế nào, chỉ là vẫn luôn sợ bản thân không đủ năng lực nuôi nấng một sinh linh trưởng thành.

Chu Lai bắt đầu tưởng tượng: “Sau này anh thay tã, cho con bú, tắm rửa, còn em thì ngồi bên cạnh nhìn, không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Tư Dật bảo, anh sao có thể có ý kiến gì, mấy chuyện đó vốn là trách nhiệm của anh mà.

Bỗng nhiên sắc mặt Chu Lai thay đổi, trừng mắt nhìn anh: “Nhưng mà anh thắt ống rồi! Vậy thì chúng ta còn sinh con kiểu gì nữa?!”

Lâm Tư Dật bình tĩnh giải thích, thật ra không phải không thể.

Nam giới triệt sản so với nữ giới thì đơn giản và dễ dàng hơn rất nhiều, và hoàn toàn có thể làm phẫu thuật nối lại sau này. Sau khi phục hồi, vẫn có thể có con như bình thường.

Nghe vậy, Chu Lai mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì cũng tốt, sau này khỏi cần mua bao, tiện cho anh muốn ra vào lúc nào cũng được.”

Lỗ tai Lâm Tư Dật thoáng đỏ lên.

Anh thật sự chưa từng nghĩ xa đến vậy.

***

Bảy ngày tiếp theo, hai người thật sự gần như không rời nhau nửa bước.

Suốt bảy ngày liền không xuống nhà, cứ ở lì trong nhà Chu Lai, như thể dính liền với nhau, từng giây từng phút đều không thể tách rời.

Đến ngày sinh nhật, Chu Lai đặc biệt tự tay làm một chiếc bánh kem, còn thật sự hóa thân thành một món quà, trên người thắt một chiếc nơ to đùng.

Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, cô hào hứng đẩy bánh kem ra mời Lâm Tư Dật ước nguyện.

Ánh mắt của Lâm Tư Dật lại rơi trên người Chu Lai, như thể hoàn toàn không nhìn thấy chiếc bánh kia.

Chu Lai phải nhắc anh mau ước đi để còn được mở quà.

Trong phòng khách ánh sáng lờ mờ, được trang trí tưng bừng rực rỡ, bóng bay khắp nơi, còn có cả băng rôn “Chúc mừng sinh nhật”.

Lâm Tư Dật nửa ngồi trước bàn, chắp tay nhắm mắt ước nguyện.

Anh không dám tham lam quá, chỉ cầu mong người nhà khỏe mạnh, và hy vọng có thể mãi mãi hạnh phúc ngọt ngào bên Chu Lai.

Một năm chỉ có hai điều ước như vậy, ông trời chắc sẽ không keo kiệt mà từ chối anh chứ?

Ước xong, hai người cùng thổi tắt nến, bật đèn.

Bộ váy hôm nay Chu Lai mặc có thiết kế rất đặc biệt, là một chiếc đầm ngắn quây ngực, phần ngực được thắt thành một chiếc nơ lớn, chỉ cần nhẹ nhàng kéo nút nơ, cả chiếc váy sẽ trượt xuống.

Màu đỏ vốn dễ già, nhưng vì da cô trắng nên không hề quê mùa, ngược lại càng tôn thêm vẻ gợi cảm.

Ánh mắt rực lửa của Lâm Tư Dật dừng trên người Chu Lai, nhưng anh không vội tháo nơ, mà dùng ngón tay dài khẽ quệt chút kem trắng trên bánh bôi lên môi cô. Rồi cúi người xuống, liếm sạch lớp kem trên môi cô.

Loại kem này hảo hạng, thơm ngậy, đường không quá nhiều nên vị rất vừa miệng.

Lâm Tư Dật vốn không thích đồ ngọt, giờ lại như thể bị nghiện, dùng tay quệt thêm chút kem bôi lên xương quai xanh của Chu Lai.

Chu Lai chân run đứng trước cửa sổ sát đất, rõ ràng chỉ là nụ hôn giống như mọi khi, nhưng có thêm lớp kem trắng, mọi thứ như được nâng cấp lên một cảnh giới hoàn toàn khác.

Đang không biết làm sao để chống đỡ, Lâm Tư Dật đột nhiên hỏi: “Anh có thể bôi kem vào chỗ khác không?”

Chu Lai vô thức hỏi lại: “Anh muốn bôi đâu?”

Ngón tay có đốt rõ ràng của Lâm Tư Dật men theo xương quai xanh cô trượt xuống, dừng lại ở một điểm, giọng trầm khàn: “Ở đây.”

Không dừng lại, tay anh tiếp tục trượt xuống, cách một lớp vải mỏng của váy ngắn, nơi nào lướt qua đều như thiêu đốt.

Ngón tay dừng lại ở rốn cô, chuẩn bị tiến xuống thấp hơn.

Chu Lai theo phản xạ kẹp chặt chân, lắc đầu.

Lâm Tư Dật cúi mắt nhìn cô, giọng hơi oan ức: “Chính em nói rồi, muốn làm gì cũng được mà.”

Chu Lai đỏ bừng mặt: “Em bảo anh ăn bánh kem, chứ ai bảo anh ăn kiểu đó!”

“Anh muốn ăn em.”

Lâm Tư Dật cười ngượng, rồi bất ngờ bế ngang cô lên, đè x.uống ghế sofa.

Chỉ cần kéo một cái, dây nơ bung ra, món quà tuyệt mỹ lập tức hiện ra trước mắt anh.

Hôm đó ngoài trời hơn 30 độ, nhưng trong phòng bật điều hòa 25 độ. Rõ ràng không lạnh, nhưng Chu Lai lại nổi đầy da gà. Không lâu sau, cô mới hiểu thế nào gọi là “nóng đến mức không thở nổi”.

Giống như một món ăn mỹ vị trên bàn tiệc, bị anh lật qua lật lại, nhắm đúng phần ngon nhất để “thưởng thức” trước, sau đó mới “ăn sạch”, không để sót một giọt “nước sốt” nào.

Khi chiếc bánh sinh nhật được “ăn xong”, đã là ba bốn giờ sáng. Chu Lai chưa từng nghĩ bánh sinh nhật lại có cách ăn như vậy. Cô chỉ biết mình bây giờ hai chân mềm nhũn, không thể bước xuống đất.

Lâm Tư Dật thật sự biết cách chơi. Mà khổ cái anh cứ tỏ ra mình vô tội ngây thơ, khiến cô mới giống như người dụ dỗ anh vậy.

Nói chung, món quà sinh nhật lần này, Lâm Tư Dật cực kỳ hài lòng.

***

Bảy ngày tiếp theo, những món quà Chu Lai chuẩn bị hoàn toàn không có cơ hội đem ra dùng, cũng chẳng có tác dụng gì.

Lâm Tư Dật như một con trâu cày không biết mệt, chỉ khi nấu ăn hoặc ăn cơm mới tạm tha cho cô.

Chu Lai không hiểu nổi, khoảng thời gian hai người yêu xa anh đã nhịn như thế nào.

Trưa hôm đó, khi chuẩn bị nấu cơm, Lâm Tư Dật còn ôm cô đặt lên bàn bếp ngồi.

Chu Lai thật sự đáng thương, hai chân không còn sức, vậy mà anh vẫn không cho cô nghỉ ngơi tử tế, làm gì cũng phải kéo cô theo.

Lâm Tư Dật mua ít anh đào đầu mùa, rửa sạch rồi đưa cho cô hai quả nếm thử. Ai ngờ Chu Lai vừa ăn xong đã nhăn mặt: “Chua quá.”

“Chua hả?” Lâm Tư Dật nhặt nửa quả cô ăn dở bỏ vào miệng, quả thật hơi chua.

“Giờ sao đây?” Anh ngẩng đầu nhìn cô đầy âu yếm, vẻ mặt hối tiếc.

Chu Lai được chiều thành quen, lườm anh một cái: “Em sao biết được? Anh ăn thì anh lo chứ!”

Lâm Tư Dật cười, bàn tay đặt lên đùi cô, như thể vừa nghĩ ra cách gì đó.

Chu Lai quá hiểu ánh mắt anh rồi.

Người này vẻ ngoài vô tội đáng thương đều là giả, chỉ có bộ mặt “sói đói” hiện giờ mới là thật.

Cô theo bản năng lùi về sau, nghe anh hỏi: “Chơi trò chơi nhé?”

Chu Lai cảnh giác lắc đầu: “Không!”

Nhưng Lâm Tư Dật nào có ý định thương lượng, anh cao to khỏe mạnh, dễ dàng khống chế cô.

Cuối cùng, anh còn tự đắc khoe với cô: “Bé cưng, giờ anh đào hết chua rồi nhé~”

Chu Lai nằm trên bàn bếp sạch sẽ mà thề thốt lớn tiếng: “Lần sau em mà mềm lòng nữa, em là con heo!”

Lâm Tư Dật bật cười, bế cô trở về phòng, hiếm hoi để cô được nghỉ ngơi tử tế.

Chu Lai rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

***

Mỗi ngày sau bữa trưa, hai người đều có thói quen đọc sách cùng nhau.

Khoảng thời gian này, khi ở bên nhau, họ hạn chế dùng các thiết bị điện tử. Trừ khi công việc của Chu Lai bắt buộc, còn không Lâm Tư Dật thậm chí có thể cả ngày không động vào điện thoại. Một lần sạc pin có khi dùng được mấy ngày. Điện thoại anh cũng chẳng có mấy cuộc gọi, thỉnh thoảng một hai cuộc, nghe xong lại tiện tay đặt lên bàn, không thèm để ý nữa.

Trưa nay, Lâm Tư Dật chọn cuốn “Bạn nên như con chim bay về phía núi” để đọc, một quyển sách anh đã đọc đi đọc lại gần chục lần, lần nào cũng cảm thấy có điều mới mẻ.

Chu Lai cũng nằm cạnh anh đọc sách. Sách của anh rất nhiều, kiếp này chắc cô cũng không thể đọc hết được.

Thật ra thói quen đọc sách không phải do Lâm Tư Dật dạy cô, chỉ là trước giờ Chu Lai toàn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.

Lần này anh đến còn tặng cô một quyển tên “How to Read a Book” (Làm thế nào để đọc một cuốn sách). Chu Lai nghi ngờ anh xem thường gu đọc sách của cô, nhưng cũng không tiện phản bác. Đúng là nếu so với anh, những quyển cô đọc chẳng có mấy giá trị thực tế.

Không ngờ, Lâm Tư Dật lại chẳng phản đối: “Không ai quy định phải đọc sách gì mới là cao quý. Bây giờ học sinh hay người đi làm đều chịu đủ mọi áp lực, đọc tiểu thuyết cũng là một cách giải tỏa hiệu quả.”

Thế là Chu Lai an tâm lật quyển tiểu thuyết mới mua “Cặp đôi giả tạo nhà hào môn”, đọc mà miệng cứ nở nụ cười ngọt ngào.

Lâm Tư Dật hiếm khi bị ai làm phiền khi đọc sách, nhưng có Chu Lai bên cạnh thì lại khác. Thỉnh thoảng vì nụ cười ngọt ngào của cô mà không kiềm được cúi xuống hôn nhẹ môi cô, lại hôn lên má cô.

Ánh mặt trời buổi chiều không chiếu vào phòng, máy lạnh xua tan cái nóng mùa hè oi ả.

Luồng gió lạnh luân chuyển khắp căn phòng, Lâm Tư Dật tựa lưng vào sofa đọc sách, Chu Lai gối đầu lên đùi anh.

Sinh nhật năm nay, bên cạnh bức ảnh một mình của Lâm Tư Dật, đã có thêm Chu Lai với nụ cười rạng rỡ như hoa.

Thì ra, năm tháng yên bình chính là như thế.