“Chủ tử đối xử với ta quá tốt, ta nhất định sẽ không phụ lòng người.”
Ta khẽ cười, nài nỉ nàng: “Ngươi biết cả quan thoại lẫn Đại Thác, còn ta thì miệng lưỡi vụng về, muốn nói chuyện với Điện hạ cũng không biết mở lời ra sao. Hay là ngươi dạy ta nói tiếng Đại Thác nhé?”
“Chuyện này có gì khó, ta dạy người là được.”
Ta cong môi cười: “Nhưng việc này không được nói với Điện hạ, ta muốn tạo cho hắn một bất ngờ.”
Thượng Hoành gần như ngày nào cũng đến chỗ ta, khiến Na Tề Nhĩ hận không thể đem ta ném cho sói ăn.
Sau khi ân ái, ta tựa vào lòng hắn ta, giọng uể oải: “Điện hạ nên đến chỗ Vương phi, không thì nàng ta e là muốn g.i.ế.c ta mất.”
“Nữ nhân Đại Thác chưa từng đẩy trượng phu của mình ra ngoài.”
“Nữ nhân Đại Ngụy cũng vậy. Nhưng ta không phải chính thê của chàng, nàng ấy mới là…”
Thượng Hoành nâng cằm ta lên, nhìn một lúc lâu, rồi bất chợt lật người rời khỏi giường.
“Vậy ta đi ngay bây giờ.”
Ta vươn tay níu lấy đai lưng của hắn ta, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.
Một đôi mắt phượng, trong veo như thu thủy.
Thượng Hoành nhìn ta từ trên cao, chậm rãi mở miệng: “Đã muốn đuổi ta đi, cớ gì còn giữ lại?”
“Lời thì nói thế, nhưng thiếp lại không nỡ rời xa điện hạ.”
Nữ nhân biết cách vừa đẩy vừa kéo, kẻ nào cũng mắc bẫy. Cuối cùng, Thượng Hoành vẫn lưu lại.
Hắn ta khẽ vuốt ve chân mày ta.
“Lý Hiểu, mắt nàng thật đẹp.”
Ta đột nhiên nhớ lại, rất lâu trước đây, Hạc Từ cũng từng khen đôi mắt ta đẹp.
Khi đó, ta còn là tứ tiểu thư của Vương phủ, Hạc Từ mỗi lần đi thao luyện trở về đều mang cho ta một túi ô mai.