Đứa bé vâng lời mẹ, chạy ập đến phía đó, bên dưới đã đào sẵn cái hố có lò nung kim loại, nham thạch nóng chảy như con quái vật nuốt chửng lên con bé, nó chỉ hét lên một tiếng đau đớn thê lương:
– A, mẹ ơi, cứu con với…
Liễu Thi thấy cảnh tượng tàn khốc này mà kinh sợ, muốn tiến lên ngăn cản sự việc đau thương này, nhưng rất tiếc đây chỉ là những đoạn hồi ức chắp vá lại, mà cô chỉ là người qua đường đứng xem, không cách nào chạm vào để cứu con bé được.
Mà đám trẻ khác vẫn ngây thơ không biết bạn mình mới bỏ mạng, bị bố mẹ chúng lừa rằng:
– Con Len nó xuống dưới đó lấy chút vàng ý mà.
Ai nấy đều thở phào vì con cái của họ thoát khỏi miệng tử thần, lấy kẹo bánh chia cho chúng nó. Già làng lấy nhưng nguyên liệu ra, vứt vào trong lò, chờ nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, ông ta cố chấp không tin mình làm sai cách, nói:
– Vẫn không đủ, cần thêm nữa, vật tế ít quá.
Cứ như vậy tới khi con quát vật kia nuốt chửng hết đám trẻ trong lòng trong biển lửa mà lò nung vẫn không thấy phản ứng gì, chứ đừng nói là luyện ra được đồng đen. Đám dân làng đã bắt đầu sốt ruột, quay ra chất vấn già làng:
– Đồng đen của chúng tôi đâu!
– Phải đó, hay là tạo được ra đồng đen rồi, ông đem giấu đi?
Có một người lên tiếng chất vấn, đám dân làng liền vây quanh già làng, tra hỏi ông ta. Già làng biết nếu mình không giao ra được đồng đen, đám người này sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta, vì vậy lấy ra một cái túi đen, bên trong có bọc miếng kim loại giả, ném ra bãi đất trống đằng xa, hét lên:
– Đồng đen trong đó, ai mau tay thì lấy được.
– Của ta, của ta!
– Các ngươi đừng có tranh, nếu không đừng trách!
Lập tức đám dân làng lao vào xâu xé, ẩu đả nhau, những oan hồn của đám trẻ căm hận cha mẹ chúng, kích thích thêm để họ rút gươm giáo tàn sát lẫn nhau, vì thế trên tượng rùa kia mới nhiều vết đao kiếm c.h.é.m nhau như vậy.
Lão già làng định bụng chuồn đi, nhưng cũng không thoát khỏi đao kiếm vô tình, vì vậy chỉ trong vòng vài ngày, bản làng vốn trù phú trở thành một nơi hoang phế.
Những làng kế bên có đi qua tìm thử đồng đen, nhưng ai đã vào thì đều bỏ mạng lại, vì thế lâu dần không có ai dám bén mảng tới đây nữa…
Liễu Thi giật mình thoát khỏi ảo cảnh, khuôn mặt của cô đã đẫm lệ, tự hỏi con người vì lòng tham không đáy của mình, có thể độc ác tới nỗi đẩy con của mình vào đường c.h.ế.t sao?
Bấy giờ cô mới hiểu đồng đen tuy là vật thần kỳ nhưng cũng gây ra hậu họa khôn lường cho thế gian này, khiến ai cũng muốn sở hữu nó. Mà một khi đã ham muốn rồi, lâu dần sẽ bị nó mê hoặc, mất hết nhân tình để tìm cách giành giật được nó.
Cô lại càng quyết tâm, tìm được miếng đồng đen kia càng sớm càng tốt, bằng không nếu nó thất lạc ra ngoài, sẽ dấy lên một trận m.á.u tanh mất.
Cô thở dài, quyết định dành một chút thời gian ở lại đây để làm lễ cầu siêu cho đám trẻ. Trong tay nải của cô luôn chuẩn bị sẵn gạo, muối và hương nhan để phòng có việc cần làm lễ gấp sẽ dùng.
Liễu Thi lấy một ít nước sạch ở cái giếng gần đó, sau đó lại đi tìm hai cành cây khô, buộc chúng lại thành hình chữ thập, rồi dán một lá bùa lên trên đỉnh của nó, thân xác của lũ trẻ đã sớm bị nuốt chửng trong biển lửa, vì vậy cô làm tạm cái hình nhân này, xong việc sẽ đi chôn rồi đắp một nấm mồ, coi như an ủi vong linh của chúng.
Bày biện xong xuôi Liễu Thi lấy đốt ba nén hương, cô quỳ thẳng lưng xuống đất dâng hương ngang trán, miệng lẩm bẩm niệm kinh cầu siêu:
– Nguyện đem lòng thành kính,
Gởi theo đám mây hương,
Phưởng phất khắp mười phương,
Cúng dường ngôi Tam Bảo….
Thề trọn đời giữ đạo,
Theo tự tánh làm lành……..
Sau khi đọc bài kinh chú ba lần, Liễu Thi mới đem hình nhân đi chôn, cười nói:
– Các ngươi sớm đi đầu thai, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà oán khí của đám vong hồn kia cũng tiêu tán đi không ít, cô dặn thêm chúng:
Nam Cung Tư Uyển
– Khi nãy ta đọc là kinh cầu siêu, hàng ngày các ngươi hãy chăm chỉ tu tập, hồi hướng công đức, chẳng bao lâu nữa là có thể đi đầu thai rồi.
Cô vừa nói dứt lời thì quanh tai vang lên tiếng thút thít, sau cùng thì nhỏ dần rồi biến mất. Xong xuôi Liễu Thi mới thấy nhẹ lòng hơn một chút, cô đã biết ngôi làng cổ này có giấu miếng đồng đen kia, nhưng trong đoạn ký ức kia thì không thấy sự xuất hiện của nó, vì vậy lại phải đau đầu suy nghĩ làm sao để tìm được đồng đen bây giờ. Cô đang trầm tư thì bỗng từ phía con sông gần đó truyền tới tiếng lao xao, cô giật mình, vội lên tiếng hỏi:
– Ta bảo các người đứng chờ ở bờ sông mà, sao lại vào đây.
Cô nghĩ là đám thuyền phu lúc nãy đến tìm cô, thử lên tiếng hỏi nhưng không có ai đáp lại. Mà những tiếng sột soạt càng lúc càng nhiều, từng bụi cây rậm rạp quanh đó đều rung lên khiến cho Liễu Thi cực kỳ căng thẳng.
Cô nhìn về phía đó, đưa tay với lấy một khúc củi, cầm sẵn thêm vài lá bùa để phòng thân. Tới khi bụi cây lộ ra thứ ở bên trong thì Liễu Thi mới thở phào, hóa ra lũ rùa.
Con nào con nấy to bằng cái nia đựng thóc, từng con bò ục ịch vào trong đây. Mỗi con tự tìm một nơi rồi hai chân quạt xuống dưới đất, theo từng nhịp mà đất cát ven sông bị khua ra hết hai bên. Rồi từ thân chúng rơi xuống những quả trứng.
– Hóa ra là đến mùa rùa đẻ trứng. Mà khoan, rùa bình thường chỉ chọn đẻ vào ban đêm, sao chúng lại đẻ vào hết ban ngày thế này.
Từ đằng xa lại vang lên tiếng động lớn, cùng lúc có thêm một con rùa rất lớn đi tới. Nó phải to bằng cả một con bò, cả người nó ì ạch bò lên trên bờ. Mà vô tình nó lại là con rùa có mai chói sáng y hệt màu vàng kim, vô tình lại ứng với câu thứ ba của bài thơ.
– Kim quy ái bát lưu tâm thủy.
Con rùa này không sợ người, nó bò qua chỗ Liễu Thi đang đứng, tới chỗ gần cái tượng rùa rồi đào một cái hố thật lớn ở gần dưới chân rùa đá. Liễu Thi đứng ở một bên chờ đợi xem chuyện gì. Con rùa mai vàng đẻ mấy quả liền, tới quả cuối cùng lại cực kỳ lâu.
Liễu Thi có cảm giác đây là manh mối cực kỳ quan trọng, thử thấy la bàn ra thử, quả nhiên kim của la bàn không còn xác định được hai tiếng nam bắc mà đã quay như chong chóng.
Cùng lúc con rùa vàng cũng đẻ ra quả trứng cuối cùng, quả trứng này không giống với những quả lúc trước, nó toàn là một màu đen tuyền. Không biết vì lý do gì mà rùa mẹ khịt khịt cái mũi, rồi kêu lên tiếng be be chói tai.
Sau đó con rùa vàng kia ngoạm lấy quả trứng đen rồi đi sang cạnh tượng rùa, nó đào một cái hố nhỏ đặt quả trứng xuống rồi lấp lại. Nó làm xong mọi thứ mới bò quay về phía sông kia.
Liễu Thi nhìn thấy toàn bộ, cảm thấy thật là ly kỳ. Tại sao con rùa vàng kia lại để cho rùa đá ấp trứng của mình chứ. Liễu Thi chờ đợi khi lũ rùa kia bò xuống hết thì mới tới gần chỗ tượng rùa đá xem.
Vết đào khi nãy vẫn còn mới, chỉ cần cô đào một ít sẽ tìm thấy thứ bên dưới. Cô cả gan đưa tay bới ổ trứng rùa dưới tượng đá lên.
Quả trứng đó to bằng bằng một quả dừa, thật không dám tin là con rùa lúc nãy lại đẻ ra quả trứng to thế này. Cô lấy d.a.o bạc, kiên trì cạo thử vào tượng đá một lúc thì thấy bên trong có phát ra ánh vàng… Không ngoại trừ khả năng tượng rùa đá này thực chất là tượng rùa vàng, vì dân làng khi xưa sợ người nhòm ngó nên mới dùng đá lát kín bên ngoài.
Đồng đen đặc biệt thích vàng, chẳng lẽ quả trứng này bên trong có chứa đồng đen…
Liễu Thi vội đưa ra trước mặt trời xem thử nhưng vẫn không thấy gì khác lạ, nhớ tới chỉ dẫn của cuốn sách kia, cô vội vàng chạy về chỗ thuyền phu, hỏi mượn họ một chiếc thau bằng sắt và một ngọn nến. Cô múc nước sông lên, nước sông ở trong thau đen ngòm, còn bốc ra mùi khó ngửi.
Liễu Thi hồi hộp để quả trứng đó vào bên trong thau nước, quả nhiên nó nổi được trên mặt nước có thể thanh lọc giúp nước trong đó trở nên trong vắt. Liễu Thi thử thêm lần nữa, lấy nến thắp lửa lên khi để gần quả trứng thì ngọn lửa không có gió lại chuyển hướng thổi vào quả trứng rồi biến mất.
Liễu Thi thử đi thử lại mấy lần nữa mới dám chắc chắn, bên trong quả trứng này chính là đồng đen. Cô chợt nghĩ:
– Thì ra đồng đen là vật sống sao? Có khi nào nó có thể thay đổi hình dạng chứ không hẳn là hình dáng cố định như mọi người vẫn thường lầm tưởng hay chăng?
Dù vẫn còn nhiều thắc mắc về đồng đen nhưng cô vẫn đem nó cất vào trong tay nải cẩn thận, trong lòng thấy mừng rỡ vô cùng, chỉ cần đem thứ này giao cho thần sông, là cô có thể chiêu hồn được cậu cả rồi! Nghĩ đến sắp được gặp lại cậu, trong lòng Liễu Thi cuộn trào lên từng đợt sóng, bàn chân nhỏ nhắn của cô cũng bước đi thoăn thoắt, không hề thấy mệt mỏi chi.
Khi cô trở lại thì đám thuyền phu vẫn neo thuyền ở bến đợi cô.
– Quan bà thị sát đã về đấy ạ, mời quan bà lên thuyền.
Liễu Thi gật đầu rồi bước lên thuyền, cô quay ra hỏi chủ thuyền:
– Chẳng hay ông có thể cho thuyền đi nhanh hơn chút được không? Ta có chút việc gấp.
Nói xong cô dúi vào tay ông ta một nén bạc trắng nữa, chủ thuyền thấy bạc thì cười khà khà đáp:
– Không thành vấn đề, trời tối rồi vùng sông nước lạnh lẽo, quan bà vào ghe trú tạm, chốc nữa sẽ có người dâng cơm tối để quan bà xơi, khi nào gần tới nơi tôi sẽ báo.
Liễu Thi cảm ơn ông ta rồi bước vào trong ghe. Người đưa cơm tối lên cho Liễu Thi là một cậu thanh niên trẻ hồi chiều, đặt mâm cơm xuống bàn nói:
– Cơm cá kho cà muối đạm bạc, mong quan bà không chê.
Chợt ấn ký mà soái vong để lại trên trán Liễu Thi có cảm ứng, chứng tỏ người thanh niên trước mắt này chính là con cháu của soái vong. Nhưng mà tại sao hồi sáng đã gặp cô lại không phát hiện ra chứ?