Liễu Thi giả bộ ngây thơ hỏi:
– Tôi nào có biết vật kia anh nói là gì.
Con cháu soái vong gằn lên:
– Được! Để xem cô với tôi ai kiên trì tới cùng đây!
Chờ con cháu soái vong đi Liễu Thi mới thở phào, lật tấm chăn lên vuốt ve quả trứng rùa màu đen. Sáng nay khi tỉnh dậy không biết vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở trên giường cô, thứ này không những có linh tính mà còn biết đi.
Cơ mà cứ bị nhốt mãi ở đây thế này không phải cách, Liễu Thi đã sốt ruột muốn chiêu hồn phách cho cậu cả lắm rồi, nhưng cô biết hiện giờ con cháu soái vong đã cảnh giác cô hơn rồi, muốn rời khỏi đây trừ khi mọc cánh bay thì được! Cô chỉ đành bĩnh tĩnh ủ mưu, nếu không được nữa thì chỉ có thể liều thoát khỏi đây, còn hơn là để đồng đen rơi vào tay người khác.
Trải qua thêm ba ngày nữa, con cháu soái vong dường như đã mất sạch kiên nhẫn, cho người gọi Liễu Thi đã mui thuyền nói chuyện. Liễu Thi đã có chuẩn bị, đi đến thì thấy anh ta đang ngồi mài đao kèn kẹt, trực tiếp nói:
– Giờ nếu cô không giao ra đồng đen thì để lại cái đầu cho ta!
Liễu Thi biết hiện chỉ còn cách đánh nhau chính diện với anh ta, không giả vờ nữa mà lạnh lùng đáp:
– Được thôi! Nếu anh có bản lĩnh thì cứ việc!
Nói xong cô lấy ra một đạo bùa chú, ném về phía con cháu soái vong. Hắn ta nhẹ nhàng vung vài đường đao, phút chốc bùa của ta bị c.h.é.m tan tành thành những mảnh giấy vụn.
– Đúng thật là ngựa non háu đá, nếu cô ngoan ngoãn giao ra đồng đen thì ta sẽ để lại cho cô cái mạng.
Liễu Thi lập tức đáp lại:
– Đừng có mơ!
Liễu Thi đã sớm biết mình không đánh lại hắn ta, nhanh tay tung ra một lá bùa hỏa mù, nhân lúc con cháu soái vong đang mải đối phó với nó thì cầm theo tay nải có đựng đồng đen nhảy xuống sông lần nữa. Phút chốc nước sông lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể cô, xoáy nước hôm nay so với hôm trước còn lớn hơn vài lần nhưng Liễu Thi không dám bơi ngoi lên mặt nước, sợ đám thuyền phu phát hiện ra mình, nên chỉ có thể bơi ẩn mình dưới nước.
Nhưng nước chảy quá mạnh, dù Liễu Thi đã cố hết sức nhưng vài bận suýt bị nó nuốt chửng, chợt có một cây rong rêu cuốn chặt lấy cổ chân của cô, Liễu Thi càng cố cựa quậy thì nó càng cuốn chặt lấy cô hơn.
Ngay lúc Liễu Thi đang mê man vì ở dưới nước quá lâu thì có thứ gì đó chặt đứt đám rong rêu kia, túm mạnh lấy áo cô, lôi cô lên khỏi mặt nước. Liễu Thi mở to mắt nhìn thì thấy mình đang nằm bệt trên lưng con rùa vàng ở làng luyện kim kia, cô kinh ngạc thốt lên:
– Sao sao có thể…
Có một giọng nói truyền đến trong đầu cô:
– Ta sẽ đưa cô rời khỏi đây, hãy bảo vệ con ta cẩn thận, đừng để nó bị kẻ xấu lợi dụng.
Liễu Thi như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đáp:
– Được! Ta đồng ý với ngươi.
Cô vừa dứt lời thì tiếng chèo thuyền từ xa vọng đến, cô còn đang lo lắng sẽ bị con cháu soái vong đuổi cùng g.i.ế.c tận thì rùa vàng giơ hai chân đạp sóng, không biết từ đâu xuất hiện những con rùa con, chúng bám lấy một khúc gỗ kéo về phía ngược lại với hướng Liễu Thi.
Trong đêm tối lờ mờ, con cháu soái vong tưởng khúc gỗ kia là Liễu Thi đang bỏ chạy, vội ra lệnh cho đám thuyền phu quay hướng đuổi theo. Nhờ vậy mà Liễu Thi có thể thoát khỏi đám người kia.
Cứ như vậy tượng rùa đá cõng Liễu Thi một đêm, bơi qua hết khúc sông hiểm, về tới được hạ nguồn. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, bến sông này gần ngay viện học sĩ, Liễu Thi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước lên bờ, đang định nói lời cảm ơn với tượng rùa kia thì một tiếng động lớn vang lên dữ dội. Liễu Thi vừa quay người lại thì thấy tượng rùa vàng đã vỡ tan tành, hóa thành tro bụi.
– Việc của ta đã hoàn thành, hãy ghi nhớ lời cô.
Liễu Thi lúc này mới nhớ ra, những vật linh thiêng như này chỉ có thể tồn tại trong một không gian nhất định, nếu rời đi sẽ mất hết linh khí, trở lại thành một vật vô tri. Mà trứng đồng đen có linh tính, ngay lúc tượng rùa kia tan thành nhiều mảnh cô cảm nhận được nó run lên trong lòng cô, cô chỉ có thể vuốt ve an ủi nó:
– Đừng sợ, ta sẽ đưa mi tới nơi an toàn.
Liễu Thi đem trứng đồng đen tới gặp thần sông, thần sông thấy vậy thì vui mừng nói:
– Ta quả nhiên không tìm lầm người. Vất vả cho cô rồi, mau, nói đi, cần việc gì ta sẽ giúp.
Liễu Thi chắp hai tay, thành kính nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Tôi chỉ ước nguyện muốn chiêu hồn chồng mình, xin thần sông toại nguyện cho.
– Được, vậy cô chuẩn bị cho ta những vật cần thiết, đêm nay tại bờ sông đằng sau viện học sĩ, ta sẽ đứng hộ pháp cho cô.
Liễu Thi biết thần sông có ý tốt, có ông ấy đứng bên cạnh hộ pháp, ngộ nhỡ trong lúc cô chiêu hồn cậu cả, có chuyện gì rủi ro ông ấy có thể ra tay cứu giúp. Về quá trình chiêu hồn, Liễu Thi đã sớm học kỹ, chỉ chờ tới ngày có thể chiêu hồn cậu cả quay về.
Nam Cung Tư Uyển
Liễu Thi quay người về phòng trước, để lại đồng đen trên bàn đá cho thần sông giữ. Thi Hoa trông thấy Liễu Thi cảm người lấm lem đầy bùn đất thì lo lắng nói:
– Tiểu thư ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em đi chuẩn bị nước tắm với đem ít bánh bao cho chị ăn sáng.
Trải qua một đêm sinh tử Liễu Thi thấy người cũng đã thấm mệt, cô gật đầu cảm ơn Thi Hoa. Lát sau Thi Hoa đem bánh lên cho Liễu Thi ăn trước, nó hỏi:
– Tiểu thư tìm được đồng đen rồi ạ?
Liễu Thi gật đầu đáp:
– Đêm nay chị có việc quan trọng, em hãy ngủ sớm đừng đợi chị.
Liễu Thi đợi mãi trời mới tối. Cô đi ra vườn bắt mười con đom đóm rồi bỏ vào vỏ trứng, lại suôn sẵn một sợi chỉ xuyên qua cái vỏ đó. Mười con đom đóm này tượng trưng cho ba hồn, bảy phách của cậu cả, sau khi thực hiện lễ chiêu hồn xong, nếu mười con đều còn phát sáng tức là đã chiêu đủ hồn đủ phách.
Xong xuôi Liễu Thi đi gặp thần sông, thần sông đã đứng chờ Liễu Thi từ trước, thần sông chỉ vào cây liễu đằng trước nói:
– Làm lễ dưới tán cây này đi, liễu hợp mệnh cô hơn nữa nhiều âm khí, hồn phách khi quay trở lại có chỗ trú chân.
Liễu Thi gật đầu, trải một tấm vải nhỏ dưới gốc cây liễu rồi bày biện một chút gạo, muối thêm bát hương xuống đó. Liễu Thi đốt ba nén hương, vừa cắm xuống bát thì trời nổi gió lớn, cát bụi ven sông bay tứ tung, b.ắ.n cả vào mắt cô.
Thần sông đứng một bên thở dài:
– Có điềm xấu.. Hay là để hôm khác!
Liễu Thi lắc đầu, cô không thể chờ đợi thêm được nữa, bởi hồn phách của cậu bị thất lạc vương vãi khắp nhân gian, tan thành mười phần như vậy rất suy yếu, ngộ nhỡ chẳng may gặp quan sai dưới âm phủ hay những loại ma quỷ mạnh thì sẽ nguy hiểm tới cậu mất.
– Nếu chẳng may gặp chuyện ngoài ý muốn, xin ngài hãy bảo vệ hồn phách chồng tôi trước!
Liễu Thi cắn chặt răng nói, thần sông thấy cô cố chấp như vậy thì chỉ đành thở dài:
– Cô thật là… Người c.h.ế.t cũng đã chết, người sống như cô sao cần phải liều mạng vậy chứ… Kể cả có chiêu hồn thành công đi chăng nữa nhưng cái giá mà cô phải trả quá lớn, công đức những đời trước và đời này của cô đều tiêu tán, ta thấy cô công đức rất nhiều, liễu tựa âm quan, đã sắp thành chính quả.. Hà cớ phải vì chút tình trần mà để lỡ dở công sức bao đời, có đáng sao? Vả lại mất đi công đức rồi, thời gian còn lại của cô.. sẽ không tốt đâu!
Liễu Thi không chần chừ mà nói dõng từng chữ:
– Vì anh ấy, mọi thứ đều đáng giá. Hỉ, nộ, ái ố của thế gian này tôi đều đã nếm thử đủ rồi, quãng đường còn lại chỉ thành tâm xin được sớm tối bầu bạn cùng chồng mình. Cảm tạ ngài đã nhọc công nhắc nhớ. Tôi kiên trì tới giờ đều là cố gắng gượng chờ ngày hôm nay.
– Được rồi, ta không nhiều lời nữa, cô mau bắt đầu đi, ta sẽ giúp hết sức.
– Trời cao có đức hiếu sinh, xin hãy thành toàn cho ta…
Liễu Thi vừa nói, vừa treo sợi chỉ có buộc vỏ trứng đom đóm lên cành liễu gần đó. Xong cô lại lấy cây bút lông viết tên cậu cả lên vỏ trứng. Cô đặt tay làm ấn rồi đọc chú ba lần:
– Hồn thiêng hồn thác, ba hồn bảy phách. Hồ Nam mải chơi lạc chốn phiêu bồng. Bấy lâu ham chơi bỏ nhà, quy hồn khứ lai…
Sau một lần đọc xong một câu chú, Liễu Thi cảm giác được sinh lực trong cơ thể bị rút cạn đi một phần, lời thần sông cảnh báo không sai, thực hiện nghi lễ chiêu hồn này cô phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng nghĩ tới cậu cả, Liễu Thi đọc liền mạch câu chú ba lần. Sau đó cô cầm lấy quả trứng đồng đen cạ nhẹ vào quả trứng đom đóm kia, thủ thỉ:
– Đồng đen có linh thiêng, xin hãy giúp ta cứu chồng.
Cô vừa dứt lời thì linh khí nồng đậm từ đồng đen lập tức rót vào bên trong vỏ trứng, không biết vì gió hay có thứ gì đó tác động, quả trứng đong đưa xoay tròn như con lắc, đúng mười vòng thì dừng lại.
Liễu Thi biết việc đã thành, trong lòng mừng thầm cũng may không có việc gì xấu phát sinh, cô vội đập vỏ trứng ra xem thử, khi thấy trong số mười con đom đóm mà chỉ có một con phát sáng còn lại chín con ánh sáng sau lưng đã tắt lịm, cô choáng kinh:
– Sao sao lại chỉ chiêu được một phách chứ….
Cô đưa tay lên dụi mắt, sợ mình nhìn lầm, nhưng khi nhìn lại thì vẫn chỉ có một con đom đóm phát sinh. Liễu Thi tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất, bao hi vọng, bao công sức chờ đợi của cô suốt quãng thời gian qua cứ vậy mà tan thành khói mây.
Thần sông đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình Liễu Thi thực hiện nghi lễ, không có sai sót nào cả, theo lẽ thường đáng lẽ có thể chiêu đủ hồn phách rồi chứ… Tại sao lại chỉ có một phách mà thôi!