Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 43



"Được, cảm ơn cô, Tô đại sư." Bà lão cảm kích cười với Tô Nhiên, cúi người chào một cái, rồi đứng thẳng người đi vào trong cửa, không hề quay đầu lại.

Sau khi bà vào, cánh cửa lập tức biến mất.

"Bà nội…"

Đinh Việt An khóc đến gần như ngất đi.

Tiết Nam ngây người hồi lâu cuối cùng cũng hoàn hồn, ánh mắt nhìn Tô Nhiên, từ kinh hãi, ngơ ngác, không dám tin, dần dần chuyển thành, kính phục!

Hồi lâu sau Tiết Nam mới tìm lại được chính mình, đứng dậy, đỡ Đinh Việt An ngồi xuống.

"Bà nội đi đầu thai là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn làm cô hồn dã quỷ, đừng khóc nữa, đừng để bà đi cũng không yên lòng."

Đinh Việt An ôm cánh tay Tiết Nam, tựa vào vai cậu khóc nức nở.

Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa mang đồ ăn lên.

Nhìn thấy hai người đang dựa vào nhau, vẻ mặt cô cứng đờ, đặt đồ ăn xong liền nhanh chóng rời đi, vừa ra khỏi cửa đã đi tìm đồng nghiệp.

Đinh Việt An cố gắng hít mũi: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Tô đại sư, bà nội tôi đầu thai vào gia đình như thế nào, có chịu khổ không, cô có thể cho tôi biết ở đâu không, tôi đến thăm bà ấy."

Tô Nhiên lắc đầu: "Không thể, thân c.h.ế.t hồn tan, mọi nhân quả thế gian đều tiêu tan. Duyên phận của các người đã hết, nếu cứ cố chấp, chỉ càng thêm nghiệp chướng. Yên tâm đi, bà nội cậu có công đức trên người, nhất định sẽ đầu thai vào gia đình giàu có, cả đời cơm ăn áo mặc không lo."

"Thật sao?" Đinh Việt An lau nước mắt.

Một ngày tốt lành

"Đương nhiên là thật rồi, lời của đại sư mà cậu còn không tin." Tiết Nam vỗ vai cậu an ủi, còn trộm liếc nhìn Tô Nhiên một cái.

Đây chính là vị đại sư có thể triệu hồi cả hồn ma, đại sư sống sờ sờ, không phải diễn viên trên TV đâu.

Bữa cơm tiếp theo, Đinh Việt An và Tiết Nam đều không có tâm trạng ăn uống.

Đinh Việt An thì đau buồn không ăn nổi, Tiết Nam thì tò mò không ăn nổi, suốt bữa chỉ nhìn chằm chằm Tô Nhiên, quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Tô Nhiên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Tiết Nam, ăn rất vui vẻ. Cô chưa từng được ăn nhiều món ngon như vậy, trời đất bao la, ăn là trên hết.

Lúc thanh toán, Tiết Nam nghi ngờ nhìn nhân viên phục vụ đang tính tiền cho mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nụ cười tuy hiền hòa thân thiện, nhưng Tiết Nam luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có gì đó kỳ lạ.

Tiết Nam nhỏ giọng hỏi Tô Nhiên: "Mặt tôi có dính gì à?"

Tô Nhiên lắc đầu: "Không có."

Tiết Nam càng thêm khó hiểu: "Lạ thật, sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt họ nhìn tôi kỳ lạ thế nhỉ."

Đinh Việt An sụt sịt mũi, khoác tay Tiết Nam: "Kỳ lạ chỗ nào?"

Tô Nhiên liếc nhìn hai người, rồi lặng lẽ lùi ra xa: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Ồ." Tiết Nam nghi ngờ gật đầu, rồi lại ghét bỏ rút tay mình ra: "Con gái õng ẹo, đi thôi."

Tiết Nam bước ra ngoài dưới ánh mắt vừa nhiệt tình vừa kỳ quái của đám nhân viên phục vụ, suýt nữa thì chân trái vấp chân phải ngã sấp mặt, may mà Đinh Việt An nhanh tay lẹ mắt ôm ngang eo cậu lại.

Tiết Nam cảm thấy sau lưng hình như có mấy tiếng hít hà, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó, giằng tay Đinh Việt An ra rồi chạy như bay ra khỏi cửa.

Đinh Việt An không hiểu: "Sao vậy, đi nhanh thế làm gì, đợi tớ với…"

Tô Nhiên nhìn mà bụm miệng cười trộm, quay đầu lại chạm phải ánh mắt của đám nhân viên phục vụ: "… Tôi không quen họ."

Ra khỏi cửa, Tiết Nam hung hăng lườm Đinh Việt An mấy cái.

Quay đầu hỏi Tô Nhiên: "Tô đại sư, cô đi đâu? Hay là về nhà? Tôi đưa cô đi."

Tô Nhiên suy nghĩ một chút, mấy ngày nay kim quang công đức trên người lại nhiều thêm vài phần, không thể nhàn rỗi được, vẫn phải làm nhiều việc hơn nữa mới được.

"Có chỗ nào có thể bày sạp xem bói không?"

"Tô đại sư, cô muốn bày sạp xem bói à, cái này bây giờ hình như không được phép đâu." Đinh Việt An sụt sịt mũi: "Bây giờ là thời đại công nghệ số rồi, còn bày sạp làm gì, gió thổi nắng chiếu khổ cực lắm, mở livestream trên mạng không phải tốt hơn sao."

Tô Nhiên ngơ ngác: "Livestream? Tôi không biết."

Tiết Nam cười nói: "Đơn giản thôi, lên Baidu tìm là biết ngay."




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com