Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 201



Nói đến đây, Giang Nhẫn bỗng cười khẩy, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn:

"Nếu anh đã cản đường tôi… thì tôi cũng không nương tay nữa! Tôi muốn anh phải chết!"

Cậu ta nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Xuyên, từng chữ cất lên như lưỡi d.a.o sắc lạnh:

"Anh luôn cảm thấy có lỗi với cha mẹ tôi, đúng không?"

Cậu ta nhếch môi, giọng điệu đầy trào phúng:

"Vậy thì xuống dưới mà đi cùng họ đi!"

"Giang Nhẫn siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên cảm giác không cam tâm. Cậu ta không hiểu, vì sao Bạch Cảnh Xuyên có thể thành công rực rỡ trong ngành giải trí, còn mình thì chỉ có thể quanh quẩn trong căn hộ nhỏ hẹp này.

Bạch Cảnh Xuyên nhìn Giang Nhẫn, ánh mắt thoáng chút bi thương.

"Thầy ấy muốn tôi chăm sóc cậu, không muốn cậu bước chân vào ngành này. Cậu tưởng ngành giải trí chỉ cần có ngoại hình và kỹ năng diễn xuất là đủ sao?"

Giọng anh trầm thấp, nhưng từng chữ đều mang theo sự đè nén.

"Cậu có biết không? Thầy Giang không muốn thấy con trai duy nhất của mình sa chân vào nơi đầy rẫy cạm bẫy, nơi mà một khi đã bước vào, cậu có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào."

Anh khẽ nhắm mắt, dường như đang kìm nén điều gì đó.

"Nhưng tôi không ngờ, cậu lại hận tôi đến mức muốn g.i.ế.c tôi. Nếu đã vậy, tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa. Cậu muốn vào giới này, tôi sẽ giúp cậu. Nhưng từ nay, tôi không còn nợ cậu bất cứ điều gì nữa, Giang Nhẫn. Tình anh em giữa chúng ta, từ giờ chấm dứt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lời nói kiên quyết như một nhát d.a.o lạnh lẽo, cắt đứt mọi thứ giữa họ.

Sắc mặt Giang Nhẫn cứng đờ.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Trong khoảnh khắc ấy, cậu ta chợt nhớ lại những năm tháng được Bạch Cảnh Xuyên chăm sóc, từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ. Hình ảnh người anh ấy che chở mình, dạy dỗ mình, chưa bao giờ rời bỏ mình… Những ký ức đó bỗng ùa về, khiến cậu ta vô thức bật thốt:

"Cảnh ca…"

Bạch Cảnh Xuyên hít một hơi thật sâu. Đã rất lâu rồi anh không nghe thấy cách gọi này. Trước đây, cậu bé này luôn đi theo sau anh, gọi anh là "Cảnh ca" đầy ngưỡng mộ. Cậu ta từng nói muốn lấy anh làm gương, muốn nỗ lực học tập để có thể đứng ngang hàng với anh.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.

Cậu bé năm xưa đã bị dục vọng làm mờ mắt, cuối cùng đánh mất chính mình.

Bầu không khí tĩnh lặng trong vài giây, rồi bất chợt bị phá vỡ bởi một giọng điệu đầy chán chường.

"Ê, hai người nói xong chưa? Cái tên pháp sư tà đạo này các anh định xử lý sao đây?"

Cố Trạch lười biếng lên tiếng, một tay xách theo gã đàn ông mặc áo choàng đen đã bị đánh ngất. Nhìn bộ dạng thong dong của cậu, rõ ràng đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện từ lâu.

Chu Bạch lập tức quay sang, ánh mắt lo lắng.

"Cậu Cố, Tiểu Bạch nhà tôi lần này chắc không sao rồi chứ?"

Nói rồi, anh ta hừ lạnh một tiếng, lườm Giang Nhẫn đầy khinh bỉ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com