Bùi Thời lo lắng. Việc quay chương trình trực tiếp ở đây, nếu có vấn đề gì xảy ra, hậu quả khó lường.
"Tạm thời chưa cần. Tôi không cảm nhận được khí tức của yêu ma, có lẽ không phải bọn chúng gây ra."
Thẩm Minh Vũ lắc đầu, rồi ra lệnh:
"Mọi người kiểm tra kỹ từng ngóc ngách trong công viên, nếu phát hiện điều gì bất thường, lập tức báo cho tôi."
"Vậy tôi sẽ đi kiểm tra phía bắc."
Quý Nhiên, với dáng vẻ lười biếng thường thấy, nhấc chân đi về phía bắc.
"Đại ca, tôi sẽ đi phía tây."
Lâm Hiên dứt khoát nhận nhiệm vụ, bước về hướng tây.
"Tôi đi phía đông. Cậu trông có vẻ mệt, hay về khách sạn nghỉ ngơi đi? Để tôi lo phía nam."
Bùi Thời quan sát sắc mặt Thẩm Minh Vũ, nhận ra anh không có tinh thần, bèn đề nghị.
Thẩm Minh Vũ bật cười, vỗ vai Bùi Thời:
"Cậu hiểu tôi quá. Cảm ơn nhé. Tôi sẽ quay lại xe nghỉ một chút, nếu có chuyện gì, nhớ báo tôi."
"Yên tâm, tôi lo liệu được."
Bùi Thời cũng vỗ vai anh, tỏ ý trấn an.
Thẩm Minh Vũ vừa trở lại xe, Dương Thiên đã vui vẻ tiến tới, giọng điệu đầy mong đợi:
"Đội trưởng Thẩm, công viên này chắc không có vấn đề gì kỳ lạ chứ?"
Thẩm Minh Vũ hờ hững liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Chỉ cần đạo diễn Dương không tự ý làm mấy chuyện ngu ngốc, thì sẽ không gặp phải những thứ bẩn thỉu mà anh nghĩ đâu."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Dương Thiên cứng người trước ánh mắt sắc bén của anh.
"Đội trưởng Thẩm nói rất đúng! Tôi sẽ đi kiểm tra lại thiết bị ngay, anh cứ tự nhiên!"
Nói xong, ông ta vội vàng rời đi, dường như không muốn đứng gần Thẩm Minh Vũ thêm một giây nào nữa.
Nhìn theo bóng lưng Dương Thiên, Thẩm Minh Vũ khẽ thở dài. Anh chỉ mong bọn họ đừng gây thêm rắc rối.
Về phía Cố Ninh, sau khi ăn trưa xong, cô cùng An Lê trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Trùng hợp thay, phòng của An Lê nằm ngay đối diện phòng cô.
Vừa bước đến cửa, An Lê quay sang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Cố Ninh đã dứt khoát đóng sập cửa phòng.
An Lê đứng sững tại chỗ, vẻ mặt đầy bối rối.
Rốt cuộc mình đã làm gì sai để Cố Ninh có thái độ khó chịu như vậy?
An Lê có chút kinh ngạc. Từ lúc bắt đầu ăn, cô đã cảm nhận được không khí xung quanh Cố Ninh có phần lạnh lẽo. Cô không biết mình có lỡ nói gì khiến đối phương không vui không, chỉ mong là không chọc phải cô ấy...
Sau khi ăn xong, Cố Ninh trở về phòng, ném túi xuống giường, cả người ngã xuống chiếc đệm mềm mại. Cô úp mặt vào chăn, tâm trạng ngày càng bực bội khi nghĩ về chuyện lúc nãy.
"Tên đạo diễn rác rưởi đó rốt cuộc có xem thường mình không? Hay là tên giám đốc rác rưởi kia? Bọn họ coi mình không ra gì sao? An Lê có thể nhận hơn mười triệu một tập, còn mình thì chỉ có một phần mười?"
Cô xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ mình chưa đủ giỏi?"
Không đúng. Chỉ cần cô giơ tay là có thể quyết định mạng sống của một kẻ được gọi là pháp sư cấp tám mạnh mẽ. Thế này mà vẫn còn yếu sao?
"Hay là do mình không đủ xinh đẹp? Không đủ ăn ảnh?"
Nhưng cũng không thể nào. Cô vẫn luôn tự tin vào ngoại hình của mình. Ít nhất thì, trong những buổi phát sóng trực tiếp, người xem toàn khen làn da cô đẹp.
Càng nghĩ càng thấy tức giận, cuối cùng Cố Ninh đi đến một kết luận chắc chắn:
"Tên đạo diễn c.h.ế.t tiệt kia rõ ràng là coi thường mình. Được lắm, vậy thì đừng trách mình phá hỏng trò chơi này."