Cố Ninh thở dài, lắc đầu. Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, nhưng sao điều ấy lại khó khăn đến thế?
Chẳng lẽ cô thực sự phải quay về nơi không có lấy một chút hơi thở của nhân gian, chỉ toàn sự tĩnh lặng vô tận?
Không! Cô tuyệt đối không quay lại đó. Thà làm một kẻ lang thang giữa dòng đời, thà chấp nhận thực tại với sức mạnh không còn đủ để chạm đến vũ trụ, cô cũng không thay đổi quyết định của mình.
Vận khí thiên đạo đi xuống thì sao? Thế giới này vốn do cô tạo ra, nếu vậy, cô đương nhiên có cách khiến nó hồi phục, thậm chí còn có thể đưa nó trở lại huy hoàng hơn cả trước kia!
Cố Ninh lặng lẽ suy nghĩ, ánh mắt thoáng qua tia kiên định.
Bên ngoài cửa phòng, An Lê đi qua đi lại, hết lần này đến lần khác liếc nhìn cánh cửa đóng chặt. Cô đang do dự. Có nên xin lỗi không? Ban nãy, cô đã nói ra những lời không nên nói, nhưng Cố Ninh chẳng hề tỏ thái độ gì. Nếu vậy, cô lại phải chạy đến giải thích làm gì?
Nhưng càng nghĩ, cô càng thấy hối hận. Ban đầu cô chỉ muốn bênh vực Cố Ninh, kết quả lại không thành, còn khiến Cố Ninh giận thật rồi. Nếu có thể quay lại vài phút trước, cô chắc chắn sẽ không hành động ngu ngốc như thế nữa!
"Đứng ngoài hành lang làm gì vậy?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Giọng nói trầm thấp kéo An Lê khỏi dòng suy nghĩ. Cô giật mình quay đầu, thấy Thẩm Minh Vũ vừa bước ra từ thang máy. Trên tay anh là thẻ phòng 602, dáng vẻ có chút mệt mỏi.
"Hả?"
An Lê chớp mắt, rồi lúng túng đáp: "À… tôi ở phòng này. Bên trong hơi ngột ngạt, ra đây hít thở không khí một chút, không được à?"
Thẩm Minh Vũ nhướn mày, nhìn cô với vẻ hoài nghi. "Hít thở không khí trong hành lang? Cô nghĩ tôi ngốc à?"
"Không liên quan đến anh, tôi thích vậy!" An Lê cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng vẫn cứng miệng cãi lại.
"Tuỳ cô." Thẩm Minh Vũ không muốn phí sức tranh luận, cầm thẻ quẹt mở cửa phòng 602, bước vào bên trong mà chẳng thèm quay đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
An Lê ngẩn người nhìn theo, mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại mới hoàn hồn. Thì ra anh ta ở ngay phòng bên cạnh cô.
Cô lại nhìn về phía cửa phòng 605, thở dài. "Thôi, tối nay mời cô ấy đi ăn cơm, nhân tiện xin lỗi."
...
Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi Cố Ninh tỉnh lại, ngoài trời đã tối.
Cô lơ mơ nhìn điện thoại. Tám giờ tối. Nghĩa là cô đã ngủ bốn, năm tiếng? Chẳng lẽ gần đây cô bị thiếu ngủ? Bình thường, cô chỉ ngủ trưa khoảng hai tiếng là đủ.
"Thôi, đừng nghĩ nhiều, đi ăn tối trước đã."
Cố Ninh xoa bụng, cảm thấy hơi đói. Cô rời giường, mang giày, sửa sang lại quần áo rồi mở cửa phòng bước ra.
Nhưng ngay khi cửa vừa mở, cô đã thấy hai người đứng trước mặt mình. Một là An Lê, một là trợ lý Tiểu Trần của Dương Thiên.
"Chuyện gì vậy?" Cố Ninh thoáng bất ngờ, nhưng vẫn giữ giọng điệu lịch sự.
Tiểu Trần lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp. "Cô Cố, chào buổi tối. Đạo diễn Dương muốn bù đắp cho cô, đồng thời cũng để khen thưởng tổ đặc biệt. Ông ấy đã đặt bàn tại nhà hàng bên cạnh, mời mọi người đến dùng bữa."
"Ăn tối?" Cố Ninh nhướng mày, chậm rãi khoanh tay dựa vào khung cửa. "Tôi thấy không cần thiết đâu. Khen thưởng tổ đặc biệt quan trọng hơn, tôi đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Tiểu Trần lúng túng. Người ta đã từ chối rõ ràng, anh ta cũng không thể ép buộc. "Vậy... cô Cố, tôi xin phép đi trước. Chúc cô nghỉ ngơi tốt."
"Ừ." Cố Ninh gật đầu, ánh mắt rơi xuống An Lê đang đứng cạnh.
Tiểu Trần quay sang nói với An Lê: "An tiểu thư, vậy chúng ta đi thôi."
Nhưng An Lê vẫn đứng yên, không hề có ý định rời đi.