Bùi Thời cười nhẹ, gật đầu, rồi thuận tay ngồi xuống chiếc ghế bên phải Cố Ninh. An Lê cũng nhanh chóng chọn vị trí bên trái cô.
Quý Nhiên và Lâm Hiên không chần chừ lâu, kéo ghế ngồi xuống.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, bốn người họ – ngoại trừ Cố Ninh – bắt đầu quan sát kỹ hơn không gian quán ăn nhỏ này.
Nội thất bên trong đơn sơ đến mức có phần cũ kỹ. Những bức tường ngả màu vàng úa theo năm tháng, bàn ghế gỗ sờn cũ, mang dấu vết thời gian, dường như đã lâu không được tân trang.
Tuy nhiên, dù đồ vật trong quán không còn mới, nhưng tất cả đều được lau chùi sạch sẽ, không một hạt bụi, không có cảm giác lộn xộn hay bừa bộn.
"Tại sao quán của hai ông bà lại ít khách thế này? Chẳng lẽ là vì đồ ăn không ngon?"
Quý Nhiên chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Chắc không phải đâu, nhìn hai ông bà hiền lành, sắc khí cũng không có gì bất thường."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
An Lê lắc đầu, bác bỏ suy đoán của anh.
"Nhưng nếu không phải vì đồ ăn dở, thì tại sao lại chẳng có ai tới ăn?"
Quý Nhiên vẫn cảm thấy khó hiểu. Trong thời đại này, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì không thể phân biệt được ai tốt ai xấu.
"Chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ… Chị Cố Ninh, chị có biết gì không?"
An Lê hướng ánh mắt sang Cố Ninh, người từ nãy đến giờ vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại, dáng vẻ không mấy quan tâm đến cuộc trò chuyện.
Bị gọi tên, Cố Ninh khẽ ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn mong đợi của An Lê. Cô mỉm cười nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Vấn đề này không nên hỏi tôi, mà nên hỏi đội trưởng Bùi Thời. Tôi nghĩ anh ấy cũng biết lý do rồi."
Bị nhắc bất ngờ, Bùi Thời hơi khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó, anh bình tĩnh hạ giọng giải thích.
"Các cậu quên mất địa điểm quay phim lần này là đâu à?"
"Khu vui chơi huyền bí, có vấn đề gì sao?"
Quý Nhiên thốt ra một câu đầy vô tư, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt xem thường từ cả ba người còn lại.
An Lê nhìn Quý Nhiên, vẻ mặt như vừa phát hiện ra một điều khó tin. Ban đầu cô còn tưởng Lục Thần đã đủ ngốc, không ngờ Quý Nhiên cũng chẳng khá hơn.
Mặc dù cô không tham gia điều tra vụ này, nhưng cô đã đọc tài liệu. Khu vui chơi huyền bí này đã đóng cửa từ nhiều năm trước, lượng khách du lịch giảm mạnh, kéo theo sự suy thoái của cả khu vực. Rất nhiều cửa hàng xung quanh đã phải đóng cửa vì không còn ai lui tới.
Cửa tiệm nhỏ này có thể trụ lại được đến bây giờ, thực sự đã là một điều đáng nể.
"Cậu có thể động não một chút không? Cậu không biết khu vui chơi này đóng cửa vì sự cố năm đó à? Hiện tại, nó chỉ còn là một công viên bỏ hoang. Ai còn đến chơi, chứ đừng nói đến việc ghé vào quán ăn?"
Bùi Thời không che giấu sự bất mãn của mình, giọng điệu chẳng chút lưu tình mà chê bai thẳng thừng.
Ít nhất thì Quý Nhiên cũng là thuật sĩ cấp năm, vậy mà lại ngốc đến mức này sao?
"Ồ ồ ồ! Tôi nhớ ra rồi!"
Quý Nhiên gãi đầu, cười khan. "Ha ha… Chuyện đó xảy ra mấy năm trước rồi, ai mà nhớ được?"
Bị Bùi Thời nhắc nhở, anh lập tức hồi tưởng lại những thông tin liên quan đến khu vui chơi bỏ hoang kia.
Nhưng có một điều vẫn khiến anh thắc mắc—nhóm của họ đã kiểm tra khu vực này rất kỹ trước khi bắt đầu nhiệm vụ. Tất cả đều không phát hiện bất cứ dấu vết nào của hiện tượng siêu nhiên.