Chết tiệt, cô suýt nữa thì lỡ miệng nói ra mục đích thật sự của mình!
Tổ tiên đúng là biết gây rắc rối, chỉ để lại một câu di ngôn mơ hồ, bảo cô vào làng giải trí tìm sư phụ. Ít nhất cũng phải cho cô chút manh mối chứ, ví dụ như đối phương là nam hay nữ, già hay trẻ, chứ cứ mò mẫm thế này thì biết đến bao giờ mới tìm ra?
"Thôi, nói ra mấy người cũng không hiểu đâu."
Nghĩ đến đây, cô liền phất tay, không muốn nói thêm nữa. Hiện tại, cô chỉ có thể theo dõi chương trình truyền hình thực tế c.h.ế.t tiệt này. Có lẽ sư phụ định mệnh của cô đang nằm trong số các khách mời cũng nên.
Nếu không thì cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao tổ tiên lại bắt cô tham gia chương trình này.
Bên cạnh, Cố Ninh im lặng nhìn Tô Mộc, đôi mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên một chút.
Biểu cảm của Tô Mộc rõ ràng là đang bực bội, nhưng cô ấy lại không biết rằng người cô ấy đang tìm... thật ra lại ngồi ngay đây.
Cố Ninh không định tiết lộ quá sớm, dù sao cô cũng muốn xem Tô Mộc sẽ tìm kiếm thế nào, liệu cô ấy có thể tự nhận ra không.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
"Lên món đây."
Người phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp căn phòng.
Tô Mộc ngay lập tức quẳng hết mớ suy nghĩ lộn xộn sang một bên, ánh mắt sáng lên.
"Cuối cùng cũng được ăn rồi!"
Mọi người tạm gác cuộc trò chuyện lại, tập trung vào bữa ăn trước mắt.
Cố Ninh ăn vài miếng, nhưng chẳng mấy chốc đã đặt đũa xuống.
Cô nhận ra khẩu vị của mình ngày càng kén chọn, đồ ăn ở đây rõ ràng không hợp với cô lắm.
Mặc dù món ăn trước mặt không tệ, nhưng dường như vẫn thiếu một chút hương vị.
Cố Ninh cầm đũa, chậm rãi ăn vài miếng rồi dừng lại, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ lần tới đi công tác, cô nên đưa Nguyệt Ly đi cùng, ít nhất khẩu vị sẽ hợp hơn.
Bên cạnh, Tô Mộc nhận ra Cố Ninh chỉ ăn vài miếng liền tò mò hỏi:
"Ninh Ninh, cô ăn ít vậy? Không thấy ngon hay là không thoải mái?"
Vừa dứt lời, ba người đàn ông còn lại cũng đồng loạt quay sang nhìn.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Ninh bật cười, lắc đầu:
"Không phải, chỉ là trước khi tới đây tôi ăn quá nhiều đồ ăn vặt trong phòng rồi, giờ không đói lắm."
"À, vậy thì được."
Tô Mộc gật gù, sau đó tiếp tục tập trung vào phần cơm trước mặt. Cô đã nhịn đói từ sáng, trưa lại vội vàng quay phim rồi ra sân bay ngay, chưa kịp ăn gì tử tế, bây giờ bụng rỗng đến mức réo liên tục.
Giữa bữa ăn, Cố Ninh cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt. Cô đặt đũa xuống, đứng lên:
"Tôi ra ngoài hít thở không khí một chút, mấy người cứ ăn trước đi."
Nói xong, cô rời khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài nhà hàng.
Đứng trước cửa, Cố Ninh nhìn về phía chiếc đu quay bỏ hoang phía xa. Nó lặng lẽ lơ lửng trong không trung, bị ánh chiều tà nhuộm lên một sắc cam nhạt, trông vừa đẹp đẽ, vừa đơn độc.
"Mặt trời lặn đẹp chứ?"
Một giọng nói trầm ấm bất chợt vang lên từ bên cạnh.
Cố Ninh không quay đầu lại, cô biết đó là ai.
"Đẹp thì đẹp... nhưng cậu không thấy nó hơi cô đơn sao?"
Bạch Cảnh Xuyên đội mũ lưỡi trai đen, mặc bộ quần áo trắng đơn giản, đứng bên cạnh cô. Nghe vậy, anh hơi nghiêng đầu, cười hỏi:
"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?"
"Một mình mọc lên, một mình lặn xuống... không phải rất giống cuộc đời con người sao?"
"Bạch Cảnh Xuyên, nếu cho cậu cơ hội lựa chọn một cuộc sống khác, cậu sẽ muốn tiếp tục làm người, làm yêu quái, hay hóa thành hạt bụi, theo gió mà trôi dạt?"
Bạch Cảnh Xuyên thoáng ngẩn ra, nhưng không cần nghĩ lâu, anh đáp ngay: