“Đây là lễ vật gặp mặt. Nhận lấy, nhỏ m.á.u lên đó để nhận chủ.”
Không hề chần chừ, Bạch Cảnh Xuyên nhận lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón trỏ tay phải, sau đó cắn ngón tay trái, nhỏ một giọt m.á.u lên bề mặt bạc sáng bóng.
Ngay lập tức, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng mờ nhạt. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ba chữ nhỏ xuất hiện trên đó—tên của Bạch Cảnh Xuyên.
Cùng lúc, trong đầu anh tràn ngập những thông tin mới mẻ.
— Đây là... một pháp khí không gian!?
Không chỉ vậy, bên trong còn có một thanh kiếm băng trong suốt cùng hai cuốn kiếm pháp cổ xưa lơ lửng giữa không trung.
Bạch Cảnh Xuyên siết chặt tay, nhưng không vội kiểm tra mà ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, ánh mắt chứa đầy sự cảm kích.
“Cảm ơn sư phụ vì món quà, tôi rất thích.”
“Thích là tốt rồi.”
“Khoan đã...”
Giọng nói của Tô Mộc vang lên, cô trừng mắt nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay Bạch Cảnh Xuyên, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.
“Đó là... pháp khí không gian? Ninh Ninh, cậu lại có thứ tốt như vậy?”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Bùi Thời và những người còn lại cũng không giấu được sự ngạc nhiên.
Chiếc nhẫn đó rõ ràng là một pháp khí không gian thượng phẩm!
Bạch Cảnh Xuyên mới bái sư có một phút mà đã nhận được bảo vật này rồi?
— Đệ tử của Cố Ninh... có đãi ngộ tốt như vậy sao?
Bùi Thời bỗng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn.
Còn Tô Mộc thì đột nhiên có suy nghĩ rất kỳ quái.
— Nếu bây giờ cô bái Ninh Ninh làm sư phụ, có khi nào cũng được tặng một cái nhẫn không?
Cố Ninh như thể đoán được suy nghĩ của cô, chậm rãi cười nói:
“Ta vẫn còn một cái nhẫn nữa đấy.”
Mắt Tô Mộc lập tức sáng rực: “Vậy... vậy cậu bán nó cho tôi được không!?”
“Không bán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Ninh thản nhiên từ chối. Cái nhẫn còn lại vốn là để dành cho Tô Mộc. Nhưng... thời điểm vẫn chưa đến.
— Cứ để cô ấy chờ thêm chút nữa đi.
"Được thôi."
Tô Mộc nhún vai, giọng điệu thản nhiên. Cô không phải kiểu người ép buộc người khác. Pháp khí không gian đúng là hiếm thật, nhưng dù sao cũng là đồ của người khác, đã không muốn bán thì cô cũng không việc gì phải níu kéo.
Bỗng nhiên—
"Ồ! Mọi người đều ở đây cả!"
Một giọng nói thở hổn hển vang lên từ xa, ngay sau đó, trợ lý đạo diễn Tiểu Tôn vội vàng chạy đến. Cậu cúi xuống chống tay lên đầu gối, thở dốc liên hồi.
Cố Ninh liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhận ra.
"Cậu là trợ lý của đạo diễn, đúng không?"
Cô nhàn nhạt hỏi.
"Ừm, có việc gì sao?"
Tiểu Tôn cố gắng điều hòa hơi thở, gật đầu lia lịa.
"Khách mời khác đã đến rồi, đạo diễn yêu cầu mọi người tập trung trên sân thượng khách sạn để bàn chuyện quan trọng."
Cậu vừa nói vừa nhìn lướt qua mọi người, lẩm nhẩm đếm số lượng, chợt ngẩn người.
"Ủa? Sao lại thiếu một người? An Lê không đi cùng mọi người à?"
"Không biết, không quen, không liên quan."
Tô Mộc nhún vai, thẳng thừng đáp. Cô thậm chí còn chưa gặp An Lê lần nào, sao có thể biết được người ta đi đâu?
Nghe vậy, Tiểu Tôn còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh—
"Cô ấy đang đi ăn cùng đại ca của tôi."
Lâm Hiên vô tư lên tiếng, khiến ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào anh.
Tiểu Tôn vừa định hỏi thêm về vị trí của hai người đó, thì một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên từ phía sau.
"Ở đây tụ tập làm gì vậy?"
Thẩm Minh Vũ và An Lê vừa bước ra từ nhà hàng, đúng lúc trông thấy đám người đang đứng trước cửa.