Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 292



Cố Ninh bất đắc dĩ xoa đầu linh hồn thiện ác, giọng nói dịu dàng nhưng trong mắt lại ánh lên tia sắc bén.

"Đừng khóc nữa, đàn ông con trai mà khóc nhè thì không đẹp đâu."

Linh hồn thiện ác thoáng sững người, rồi chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn để mặc Cố Ninh xoa đầu. Trong tiềm thức, cậu biết người trước mặt mình—dù giờ đây mang thân thể phàm nhân—vẫn là chủ nhân mà cậu và tất cả linh chủ không bao giờ có thể chống lại.

Cố Ninh đỡ cậu ta dậy, khẽ liếc nhìn Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó, nhàn nhạt hỏi:

"Giờ tôi không còn linh lực, ác niệm trong công viên này lại quá nhiều, cậu có giải quyết được không?"

Linh hồn thiện ác thoáng trầm ngâm rồi gật đầu.

"Chủ nhân, tôi có thể xử lý những phân linh chưa có ý thức tự chủ. Nhưng có một số ác niệm đã nhiễm vào quá nhiều người, sinh ra ý thức độc lập, chúng không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi."

Cậu ta đứng ngoan ngoãn bên cạnh Cố Ninh, ánh mắt lộ rõ sự kính trọng xen lẫn tò mò. Chủ nhân của cậu lúc này rõ ràng đang ở trong một cơ thể con người, không hề có chút khí tức của thần linh hay linh chủ. Nhưng dù thế nào đi nữa, địa vị của cô trong lòng các linh chủ chưa bao giờ lung lay.

Cố Ninh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt chậm rãi lướt qua Bạch Cảnh Xuyên, mang theo một tia chờ mong.

"Vậy cậu thu phục những phân linh chưa có ý thức tự chủ đi. Còn những kẻ đã có ý thức... thì để cho đồ đệ mới nhận của tôi thử sức một chút."

Bạch Cảnh Xuyên lập tức giật mình, nhưng trước ánh mắt đầy kỳ vọng của Cố Ninh, anh ta chỉ có thể cắn răng gật đầu.

"Vâng, thưa chủ nhân."

Linh hồn thiện ác đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên khựng lại, nhíu mày nói:

"Chủ nhân, có bốn người đàn ông đang ở cửa, muốn vào trong. Ngài có muốn để họ vào không?"

Cố Ninh nheo mắt, thoáng chốc đã đoán ra danh tính của bốn người đó. Khóe môi cô khẽ cong lên.

"Haha, nếu họ đã tò mò đến vậy, thì cứ cho họ vào đi."

"Rõ!"

Linh hồn thiện ác vỗ đôi cánh xám rộng lớn bao phủ lấy cơ thể, giây tiếp theo, cậu ta đã biến mất khỏi chỗ cũ.

Sau khi linh hồn thiện ác rời đi, Cố Ninh quay sang nhìn Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc vẫn còn đờ đẫn, cô không khách khí vỗ mạnh lên vai hai người một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!"

Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc giật b.ắ.n người, cả người run lên một chút, nhưng may mắn là đôi mắt đã có thần trở lại.

Bạch Cảnh Xuyên lắc đầu, cảm thấy đầu óc trống rỗng, như thể vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ. Trong khoảnh khắc trước khi tỉnh táo, anh ta có cảm giác mình nhìn thấy một thiên sứ vẫy tay với mình.

Tô Mộc cũng nhíu mày, lẩm bẩm:

"Lạ thật, hình như lúc nãy tôi nhìn thấy ông nội đã qua đời từ lâu..."

Cố Ninh khoanh tay nhìn hai người, chậm rãi nói:

"Các cậu dù gì cũng là thuật sĩ, vậy mà lại dễ dàng mắc bẫy người khác như thế."

"Hả? Ý cô là sao? Vừa rồi không phải Ninh Ninh bảo chúng ta chơi ngựa gỗ à?"

Tô Mộc ngơ ngác hỏi lại.

Cố Ninh cạn lời. Hai tên ngốc này đến giờ vẫn chưa nhận ra vấn đề sao?

"Đó là tôi sao? Các cậu có chắc chắn đã nhìn rõ chưa?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Bạch Cảnh Xuyên lập tức cứng người, sắc mặt dần trở nên khó coi. Anh ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Chẳng lẽ... chúng ta đã bị khống chế tâm trí?"

Cố Ninh gật đầu hài lòng.

"Thằng nhóc này cuối cùng cũng hiểu ra rồi đấy."

Tô Mộc nghe vậy thì trợn tròn mắt, kinh hãi thốt lên một câu chửi thề.

"Khốn kiếp! Cái quái gì vậy? Tôi còn không nghi ngờ gì luôn!"

Bạch Cảnh Xuyên liếc nhìn Tô Mộc, nhắc nhở:

"Này này, đang livestream đấy, cô có thể chú ý hình ảnh chút không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com