"Dù bên trong có thứ ma quái nguy hiểm, chúng tôi chưa chắc đã chống lại được, anh vẫn muốn vào?"
"Phải!"
Dương Thiên cắn răng. Không vào thì sao? Chờ bị cả internet phong tỏa, cấm cửa sao? Với anh, điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết. Thà rằng liều một phen, ít ra còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thẩm Minh Vũ cười lạnh, ánh mắt đầy cảnh cáo:
"Chúng tôi có thể dẫn anh vào. Nhưng nếu xảy ra chuyện, đừng đổ lỗi cho chúng tôi."
"Biết... biết rồi."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Dương Thiên sợ hãi, mồ hôi chảy dọc sống lưng, không dám hó hé thêm lời nào.
"Vậy thì theo chúng tôi đi. Nhưng tôi khuyên thật lòng, nếu không chịu nổi mấy thứ ‘không sạch sẽ’ trong đó, tốt nhất nên đổi ý ngay bây giờ."
"Ờ... đạo diễn, chúng tôi không vào nữa đâu."
Tiểu Tôn – trợ lý của Dương Thiên – nuốt nước bọt, vừa lùi lại vừa chắp tay trước ngực, vẻ mặt đầy áy náy.
"Nhà chúng tôi trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, không muốn mạo hiểm tính mạng."
Những nhân viên còn lại nghe vậy cũng lập tức lùi lại vài bước, thể hiện rõ thái độ “chúng tôi không có ở đây.”
Dương Thiên trợn trừng mắt, nhìn đám người trước mặt mà tức đến run cả tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Các người!"
Anh ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền, đến giờ mà họ nói đổi ý là đổi ý sao? Đúng là quá đáng!
"Hừ! Tùy các người thôi!" Dương Thiên giận dữ gằn từng chữ, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu kìm nén, "Nhưng tôi nói cho các người biết, đừng mong nhận được bất kỳ khoản tiền thưởng nào từ tôi!"
Anh ta biết rõ bọn họ không muốn đi cùng mình vì sợ nguy hiểm. Nhưng ngay trước mặt Thẩm Minh Vũ và nhóm của anh ta, Dương Thiên không tiện trở mặt, đành phải nuốt cơn giận vào lòng, dự tính sau khi vượt qua chuyện này sẽ từ từ xử lý đám người nhát gan này.
Quý Nhiên đứng tựa lưng vào cánh cửa sắt của công viên giải trí, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh bỉ.
"Haha, đạo diễn Dương, xem ra anh cũng chẳng được lòng người nhỉ? Sao bây giờ chỉ còn mỗi anh vậy? Còn muốn vào chung với bọn tôi không?"
Dương Thiên bị chọc tức, nhưng chỉ có thể mạnh miệng:
"Đi! Sao lại không đi?!" Anh ta hắng giọng, giả vờ trấn an bản thân. "Mấy tên nhát gan đó, tôi không giống bọn họ! Tôi muốn vào để tự mình đảm bảo an toàn cho tất cả khách mời!"
Lời này nếu không phải đang có hàng triệu khán giả theo dõi, có lẽ anh ta đã chẳng buồn nói ra.
"Nếu đã quyết định rồi thì đừng lề mề nữa, đi thôi."
Bùi Thời đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ ghét bỏ. Khi bước ngang qua Dương Thiên, anh lạnh nhạt liếc mắt, cười nhạt một tiếng rồi đi theo Thẩm Minh Vũ vào trong công viên giải trí.
Dương Thiên nhìn bóng lưng bốn người kia dần khuất, hai tay siết chặt, nghiến răng hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn phải cắn răng bước vào theo.
Bên kia, Cố Ninh đã leo đến nơi treo phong bì.
Cô vươn tay, cẩn thận kéo phong bì trắng cùng chiếc đai đen xuống, sau đó nhanh chóng buộc đai vào eo mình, mắt hướng về phía vòng đu quay không xa.
Giữa bầu không khí c.h.ế.t lặng của công viên, trong một cabin tối tăm của vòng đu quay, có thứ gì đó đang lặng lẽ quan sát cô.
Một gương mặt méo mó, nhợt nhạt, dán chặt lên lớp kính. Đôi mắt xanh biếc sáng rực trong bóng tối, tràn ngập sự kỳ quái.
Cố Ninh nhìn chằm chằm vào nó vài giây, đôi mắt đen láy thoáng lóe lên hai tia sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.