Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 302



Bạch Cảnh Xuyên lao xuống từ bệ nhảy, gió đêm rít gào bên tai, cơ thể tựa như một mũi tên xuyên qua không trung. Khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy thần chết—đứng đó, lặng lẽ vẫy tay gọi mình.

Nhưng dù vậy, anh vẫn giữ chặt thanh kiếm băng trong tay, ngón tay bám chặt đến mức trắng bệch. Đó là vũ khí Cố Ninh đưa cho anh, và anh sẽ không buông nó, ngay cả khi cái c.h.ế.t đang đến gần.

Anh nhắm mắt, chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo khi cơ thể chạm đất, nhưng rồi—

Bạch Cảnh Xuyên chợt cảm thấy một lực cản giữ lấy mình, khiến cơ thể khựng lại giữa không trung!

Anh mở bừng mắt, theo phản xạ cúi xuống nhìn bản thân. Không hề có vết thương, không có cảm giác đau đớn, toàn thân nguyên vẹn.

Anh vẫn còn sống sao?

Bạch Cảnh Xuyên sững sờ, trong lòng dâng lên niềm vui sướng thoáng qua. Là sư phụ cứu anh ư!?

Anh vội vã nhìn quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Ninh đâu cả.

Chỉ có một đám sương trắng tinh khiết lặng lẽ lơ lửng trước mặt anh, dịu dàng nâng đỡ anh trở về bệ nhảy.

Là linh thể thiện niệm.

Nó không lên tiếng, chỉ lặng lẽ thực hiện hành động của mình.

Ngay khoảnh khắc đó, nó đã bị người phụ nữ kia đánh thức. Cô ta nói đúng—bất kể là nó hay ác niệm, tất cả đều được sinh ra vì mục đích chung: bảo vệ trật tự thế gian.

Nếu nó dung túng cho ác niệm hành động, nếu nó để bản thân bị cảm xúc cá nhân chi phối mà làm trái với quy tắc ban đầu… thì chẳng khác nào tự tay phá bỏ chính ý nghĩa tồn tại của mình.

Trên bệ nhảy, linh thể ác niệm đang từ từ tiến lại gần Tô Mộc.

Đôi mắt nó lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Chỉ cần nuốt chửng cậu ta, nó có thể thỏa mãn sự ác độc trong tiềm thức của cơ thể mà nó đang chiếm hữu, đồng thời hấp thụ được năng lượng tiêu cực đó để tiếp tục gia tăng sức mạnh.

Nhưng ngay khoảnh khắc nó chuẩn bị ra tay, một cơn gió lạ chợt cuốn qua.

Bạch Cảnh Xuyên—người vốn dĩ đã rơi xuống vực sâu, đột nhiên trở lại trên bệ nhảy!

Ác niệm khựng lại, nheo mắt nhìn ra ngoài bệ. Nó lập tức nhận ra kẻ đã nhúng tay vào chuyện này.

Linh thể thiện niệm đã trở lại hình dáng ban đầu, lơ lửng trên không trung, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nó.

Ác niệm nhìn chằm chằm đối phương, giọng nói tràn đầy trào phúng:

"Thì ra là mày? Không ngờ một kẻ nhát gan như mày lại dám đến gặp tao?"

Linh thể thiện niệm không đáp lại sự chế giễu đó. Nó nhìn linh thể ác niệm đang chiếm hữu cơ thể của Từ Du, nhẹ nhàng thở dài.

"Đừng cố chấp nữa, ác niệm."

Giọng nói của nó bình thản, không có chút d.a.o động nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Hãy cùng tôi đến gặp linh chủ. Chúng ta cùng đi xin tội, có lẽ linh chủ sẽ tha thứ cho chúng ta."

Linh thể ác niệm nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn.

"Xin tội?"

Nó bật cười, giọng điệu tràn đầy căm ghét và giễu cợt.

"Tao có tội gì chứ?"

Nó híp mắt nhìn thiện niệm, ngữ điệu lạnh như băng:

"Hừ, thiện niệm, mày có biết vì sao tụi mày luôn bị bọn tao đè đầu cưỡi cổ không?"

Không đợi đối phương đáp lại, nó nghiến răng, từng chữ như gằn ra từ sâu trong cổ họng:

"Vì tụi mày quá yếu đuối!"

"Mày chỉ biết thương xót sinh linh, chỉ biết bảo vệ cái gọi là trật tự giả dối của thế gian này. Mày cứu giúp nhiều như vậy, vậy ai sẽ bảo vệ mày đây?"

"Linh chủ sao?"

Nó bật cười, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa một nỗi oán hận khó tả.

"Khi linh chủ bị thiên đạo trừng phạt, cậu ta đã làm gì?"

"Cậu ta nhốt chúng ta trong cơ thể cậu ta, bắt chúng ta cùng chịu đựng hình phạt với cậu ta!"

"Chỉ vì chúng ta là phân linh, nên cho rằng chúng ta không cảm thấy đau đớn sao!?"

Nó nghiến chặt răng, con ngươi đỏ sậm dần dần hiện lên tia sáng tà dị.

"Suy cho cùng, đối với linh chủ, sự tồn tại của chúng ta chẳng qua chỉ là một phần của sự chịu đựng khổ đau."

"Thế nên cái gì mà sinh đạo, cái gì mà trật tự thế gian—tất cả chỉ là giả dối!"

Nó hít sâu một hơi, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp và nguy hiểm.

"Chỉ có một điều là thật."

Nó nheo mắt, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Chỉ có tự mình mạnh mẽ, có sức mạnh nắm giữ vận mệnh của chính mình—đó mới là điều mà tao, ác niệm, nên làm!"

Tiếng cười của nó vang vọng giữa bầu trời đêm.

Từ khoảnh khắc nó sinh ra ý thức tự chủ, nó đã chọn con đường này.

Và nó sẽ không quay đầu lại.

Cũng không thể quay đầu được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com