Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 331



"Xin lỗi chị có ích không?" Cố Ninh cười nhạt, nhưng trong giọng nói không có chút ý cười nào. "A Trạch, em nên xin lỗi những sinh linh trên Trái Đất mới đúng."

"Bây giờ chị không muốn tranh cãi với em." Giọng cô yếu dần, mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu. "A Trạch, chị thực sự mệt rồi. Có thể để chị sống những ngày yên bình không?"

Cố Trạch cắn môi, lòng ngổn ngang.

"Chị, lỗi của em, em sẽ tự gánh vác. Chị yên tâm, từ giờ trở đi, em sẽ không làm chị lo lắng nữa."

Anh biết, trong suốt những năm qua, chị đã làm quá nhiều vì mình. Vì muốn mình vui, chị đã tạo ra vô số hành tinh và không gian để cùng mình chơi đùa. Vì mình, chị luôn bận rộn với những chuyện vụn vặt khắp vũ trụ.

Thậm chí, nhiều lần do sai lầm của mình, chị lại là người phải thu dọn tàn cuộc.

Trước đây, anh luôn nghĩ chị rất mạnh mẽ, những chuyện này đối với chị chẳng đáng gì.

Nhưng chưa từng hỏi một câu—

Chị có mệt không?

Hôm nay, khi nghe chị nói "chị mệt rồi", Cố Trạch mới nhận ra, chị cũng chỉ là một người có thất tình lục dục, cũng có giới hạn chịu đựng.

"Chị, từ bây giờ, chị hãy sống cuộc đời mà chị muốn. Mọi chuyện đã có em lo."

Anh ngồi bệt xuống giường, ánh mắt sâu thẳm, nhưng trên môi lại xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm chưa từng có.

Anh biết mình không thể mãi ở lại hạ giới, sớm muộn gì cũng phải trở về thượng giới. Không vì điều gì khác, mà chỉ vì muốn bảo vệ vũ trụ mà chị đã gánh vác bấy lâu nay.

Nhưng bây giờ, xin hãy tha thứ cho anh, vì anh chỉ muốn ở bên chị thêm một thời gian.

Cố Ninh ngẩn người trước câu nói của em trai, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười.

"A Trạch..."

"Chị, em không còn là Cố Trạch của ngày xưa nữa." Anh ngước nhìn lên trần nhà, giọng nói có chút thẫn thờ. "Sau khi bản thể của chị ngã xuống, em đã nghĩ rất nhiều... tại sao mọi chuyện lại đến mức này?"

"Tại sao chị thà từ bỏ thân phận Cộng Chủ vũ trụ để xuống hạ giới làm người phàm?"

"Trước đây, em chưa từng hiểu, nhưng bây giờ em đã thông suốt."

"Trách nhiệm này vốn không phải của chị. Tất cả nguyên nhân chỉ có một—em."

"Người đáng lẽ phải gánh vác mọi thứ là em, không phải chị."

"Nhưng em của ngày trước, thực sự rất ích kỷ." Anh bật cười, giọng cười có chút cay đắng. "Giống như bây giờ, em chỉ muốn chị mãi ở bên, không muốn xa rời. Nếu không nghe được những lời thật lòng của chị hôm nay, có lẽ em sẽ mãi mãi không chịu quay về."

Cố Ninh lặng lẽ nghe, trong mắt thoáng hiện chút u sầu.

Nếu cậu biết toàn bộ sự thật... liệu cậu có còn nghĩ như bây giờ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"A Trạch, chị luôn ở đây..."

Luôn dõi theo, luôn bảo vệ.

Cố Trạch nghe chị nói, bật cười khẽ.

"Chị sẽ luôn ở đây, luôn ủng hộ em, đúng không?"

"Ừ..."

Dù lòng có vô vàn suy nghĩ, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

...

Bên kia, tại biệt thự trên núi ở Kinh Đô.

Dạ Minh ngồi một mình trong bóng tối, không bật đèn. Trong tay anh là ly rượu sóng sánh, nhưng trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của Cố Ninh—

Không, không phải Cố Ninh, mà là Bạch Nghiên.

"Trên đời này, ngoài sinh đôi ra, thật sự có hai người giống hệt nhau sao?"

"Là trùng hợp... hay là có điều gì đó mình chưa biết?"

Ánh mắt Dạ Minh lóe lên tia sáng đỏ kỳ dị, như một con dã thú ẩn nhẫn trong đêm tối.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Anh chắc chắn người phụ nữ kia không phải là Bạch Nghiên, nhưng khí tức trên người cô ta lại quen thuộc đến lạ.

Giống như... giống như trước đây, anh đã từng cảm nhận được ở đâu đó.

Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên—

Bóng đen lướt qua cửa sổ biệt thự.

"Ai?"

Dạ Minh lập tức tỉnh táo, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o quét qua.

"Hừ, không hổ danh là Yêu Thần, Điện hạ Dạ Minh."

Một giọng nói trầm thấp vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông khoác áo choàng đen, đeo nửa mặt nạ bạc xuất hiện trên hành lang tầng hai.

Dạ Minh nheo mắt, khí lạnh trên người càng sâu.

"Ngươi là người của Thần Tộc?"

"Haha, Điện hạ Dạ Minh quả nhiên tinh tường." Người kia cười nhạt, không hề phủ nhận.

"Từ khi nào người của Thần Tộc lại to gan như vậy?" Dạ Minh hừ lạnh. "Không sợ ta g.i.ế.c ngươi sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com