Cô chẳng hề bận tâm đến người cha ruột kia, thậm chí còn thản nhiên nói:
"Vậy thì... ta sẽ giúp ngươi trả thù."
Cố Ninh từng hỏi Nguyễn Niệm: "Tại sao?"
Nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười thản nhiên mà lạnh lẽo.
Cố Ninh bất lực thở dài, lặng lẽ rời khỏi ngự thư phòng, để lại đế vương Dạ Minh trầm tư một mình. Khi bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt anh đột nhiên thay đổi.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lần này, anh đứng giữa phủ Nguyễn gia trong màn đêm đen kịt.
Trong khu vườn vắng lặng, ánh trăng chiếu xuống hình bóng Nguyễn Niệm. Nàng cầm chặt thanh kiếm nhuốm máu, ánh mắt vô cảm nhìn đám người bị trói trước mặt.
Người đàn ông trung niên bị ép quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn lóe lên tia tức giận.
Nguyễn Niệm chậm rãi tiến lên, giơ kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào trán ông ta:
"Cha của tôi, ông còn nhớ tôi không?"
Nguyễn thừa tướng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt không chút ấm áp của con gái mình. Giận dữ bùng lên, ông nghiến răng quát:
"Con yêu nghiệt! Súc sinh! Mày lại dám giúp người ngoài hại gia đình của mình!"
"Gia đình?" Nguyễn Niệm bật cười lạnh lùng, giọng nói đầy chế giễu. "Các người cũng xứng với hai chữ đó sao?"
Nguyễn thừa tướng gầm lên: "Nếu biết có ngày hôm nay, tao đáng lẽ nên bóp c.h.ế.t mày ngay khi con tiện tì kia sinh ra mày!"
Ông trừng mắt nhìn nàng, đầy hận ý và hối hận.
Nhưng Nguyễn Niệm không đáp, chỉ chậm rãi giơ kiếm lên. Một đường kiếm dứt khoát xuyên qua n.g.ự.c một trong những tiểu thiếp của Nguyễn thừa tướng.
Người đàn bà ấy trợn tròn mắt, m.á.u từ khóe môi chảy ra, rồi ngã gục xuống đất, không còn hơi thở.
Không ai kịp phản ứng. Mọi người trơ mắt nhìn cảnh tượng ấy, kinh hãi đến tột cùng.
Nguyễn thừa tướng cũng không ngờ con gái mình ra tay tàn nhẫn đến vậy.
Nguyễn Niệm cúi xuống, nhấc cằm ông ta lên, ánh mắt tràn đầy trào phúng.
"Tiểu thiếp này là ca kỹ ông mang về từ thanh lâu, từng gọi mẹ tôi là tiện tì. Vậy bà ta thì sao? Không phải cũng là tiện tì à?"
Nàng cười khẩy, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao.
"Hay thực ra, chính Nguyễn thừa tướng ngài thích làm chuyện tiện tì?"
"Khốn nạn!" Nguyễn thừa tướng tức giận đến run người, không ngừng giãy giụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng Nguyễn Niệm không để tâm. Nàng đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh:
"Giết sạch đám tiểu thiếp này."
Lời vừa dứt, những sát thủ trong bóng tối lập tức rút kiếm.
Tiếng thét thất thanh vang vọng trong phủ Nguyễn. Những bóng người gục xuống từng cái một. Máu tươi nhuộm đỏ nền đá lạnh lẽo.
"Nguyễn Niệm! Mày là đồ tiện tì! Hôm nay mày g.i.ế.c nhiều người như vậy, mày sẽ không c.h.ế.t tử tế đâu!"
Giọng nói tràn ngập căm hận vang lên.
Nguyễn Kiều, vị đại tiểu thư của Nguyễn gia, khuôn mặt nhếch nhác, quỳ trên mặt đất. Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Nguyễn Niệm, điên cuồng nguyền rủa.
Nhưng Nguyễn Niệm chỉ mỉm cười, cúi xuống nắm chặt cằm Nguyễn Kiều.
"Nguyễn đại tiểu thư, miệng lưỡi cô vẫn sắc bén như vậy. Nhưng đúng, dù tôi có c.h.ế.t không tử tế, trước khi đó, tôi sẽ khiến cả nhà họ Nguyễn xuống địa ngục trước."
Giọng nàng nhẹ nhàng mà lạnh thấu xương.
Nguyễn Kiều vùng vẫy, hoảng loạn hét lên: "Mày muốn làm gì? Thả tao ra!"
Nguyễn Niệm khẽ cười: "Làm gì à? Rồi cô sẽ biết."
Nàng đứng thẳng dậy, ra lệnh: "Đưa Nguyễn đại tiểu thư đến Yên Hương Lâu. Không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được thả cô ta ra."
"Dạ!"
Ngay khi thuộc hạ kéo Nguyễn Kiều đi, một tiếng khóc lóc vang lên.
"Không! Kiều Nhi!"
Thừa tướng phu nhân lao lên, quỳ xuống trước mặt Nguyễn Niệm, giọng run rẩy van xin:
"Niệm Nhi, ta cầu xin con, tha cho con gái ta. Oán hận gì cứ nhằm vào ta, xin con đừng làm hại Kiều Nhi!"
Bà ta quỳ sát đất, dáng vẻ thấp hèn chưa từng có.
Nguyễn Kiều c.h.ế.t lặng. Nàng ta chưa từng thấy mẫu thân mình cầu xin ai bao giờ, lại càng không thể chấp nhận việc bà ta cúi đầu trước người con gái họ từng khinh miệt.
"Mẫu thân! Đừng quỳ lạy con tiện tì này! Cô ta không xứng!"
"Bốp!"
Một cái tát vang lên.
Thừa tướng phu nhân quay sang, nghiêm mặt quát: "Kiều Kiều, im ngay! Mau xin lỗi em gái con!"