Tuy nàng không biết rượu này thực sự mạnh đến đâu, nhưng nhìn tình trạng của em trai mình, nàng cũng chẳng dám nghi ngờ gì thêm.
Điều duy nhất khiến nàng bận tâm lúc này chính là thân phận của Cố Ninh.
Người này không chỉ đơn thuần là một kẻ mạnh mẽ.
Nàng chính là Đấng Sáng Tạo của Thiên Đạo, là chủ nhân đã khai sinh ra họ.
Khi luồng sức mạnh Tinh Hoa của Nguyệt Ly thức tỉnh, ký ức của nàng cũng được khôi phục.
Hóa ra nàng và em trai không phải sinh linh bình thường.
Họ vốn là Tinh Hoa của dải ngân hà, nhưng không may rơi xuống Trái Đất và hóa thành Hoa Sáng Thế.
Cố Ninh chậm rãi nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ.
"Nguyệt Yên, bây giờ cô và em trai đã khôi phục ký ức cùng sức mạnh của Tinh Hoa, hai người có dự định gì không?"
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
"Muốn trở về vũ trụ... hay là—"
"Không."
Không đợi Cố Ninh nói hết câu, Nguyệt Yên đã cắt ngang.
"Tôi chỉ muốn theo ngài. Còn về em trai tôi... tôi biết ngài đã có kế hoạch khác."
Đôi mắt đỏ rực của nàng phản chiếu ánh bạc trong mắt Cố Ninh, không chút do dự.
Cố Ninh khẽ nghiêng đầu, tò mò hỏi:
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn tồn tại vì đại nghĩa hay vì chúng sinh. Tôi chỉ muốn bảo vệ ngài. Bởi vì ngài là tín ngưỡng duy nhất của tôi."
Nói rồi, nàng quỳ một chân xuống, đưa tay đặt lên ấn ký hình ngôi sao đỏ trên trán mình, giọng nói kiên định:
"Tôi không muốn làm thần của chúng sinh, nhưng tôi nguyện mãi mãi ở bên ngài, dù chỉ là một nô lệ."
Cố Ninh nhìn nàng một lúc lâu, rồi bật cười.
"Cô giao cả tự do của mình cho ta, không sợ hối hận sao?"
Nguyệt Yên không hề do dự, chỉ nhẹ giọng đáp lại:
"Cam tâm tình nguyện, mãi không hối hận."
Tám chữ đơn giản ấy khiến Cố Ninh khựng lại, ánh mắt nàng d.a.o động trong thoáng chốc.
Nàng vung tay nhẹ nhàng, lập tức dòng chảy thời gian khựng lại. Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, ngay cả Tứ Đại Linh Chủ và Lam Hoan cũng bất động như tượng đá.
"Cô có biết rằng đi theo ta, cô sẽ phải trải qua những đau khổ mà cô chưa từng tưởng tượng nổi không?"
Nguyệt Yên không hề do dự, ánh mắt đỏ sẫm ánh lên sự kiên định. Cô mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
"Tôi biết. Nhưng tôi không sợ. Vì người đó là ngài, cho dù có hồn phi phách tán, tôi cũng sẽ không hối hận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Câu trả lời thẳng thắn của Nguyệt Yên khiến Cố Ninh hơi nheo mắt. Trong khoảnh khắc, nàng cảm nhận được sự chân thành tuyệt đối trong lời nói của cô gái trước mặt.
Khi tiếp nhận ký ức của Tinh Hoa, Nguyệt Yên đã hiểu rõ thân phận của chính mình. Trong những mảnh ký ức xa xăm đó, Cố Ninh chính là chủ nhân của vũ trụ, người nắm giữ sức mạnh tuyệt đối mà cô tôn thờ. Và kể từ giây phút ý thức được điều đó, cô đã sớm đưa ra lựa chọn của riêng mình—trở thành cánh tay bảo hộ của vị chủ nhân này.
Cố Ninh lặng lẽ quan sát Nguyệt Yên một hồi lâu, cuối cùng nàng thở dài, đưa tay đỡ cô đứng dậy:
"Vậy thì đi theo ta."
"Nguyệt Yên tạ ơn Chủ Nhân!"
Nguyệt Yên quỳ một chân xuống, cúi đầu cung kính, giọng nói đầy lòng trung thành.
Cố Ninh khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô gái vừa lập lời thề, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:
"Cô thật sự rất cố chấp. Cho dù ta không đồng ý, cô cũng sẽ tìm mọi cách để đi theo ta, đúng không?"
Nguyệt Yên hơi sững lại, có phần ngượng ngùng ho khan hai tiếng. Dù không trả lời, nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Dù sao, cô cũng không phải con người. Cô là một đóa hoa. Mà hoa thì đâu cần liêm sỉ.
Cố Ninh thấy thế cũng không truy hỏi thêm, nàng chỉ bình thản nói:
"Nếu đã như vậy, ta sẽ nói cho cô biết một chuyện liên quan đến em trai cô."
Nguyệt Yên nghe vậy, lập tức thu lại vẻ ngại ngùng, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
"Chủ Nhân, xin hãy nói."
Cố Ninh nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi thốt lên sáu chữ:
"Cậu ấy thuộc về Trái Đất."
Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến trái tim Nguyệt Yên chấn động mạnh mẽ.
Sao cô có thể không hiểu ý nghĩa của sáu chữ này? Điều đó có nghĩa là vận mệnh của Nguyệt Ly đã được định đoạt, giống như Tứ Đại Linh Chủ và Lam Hoan.
Bọn họ thuộc về Trái Đất. Họ chính là mạch sống của thế giới này.
Nếu bọn họ chết, Trái Đất cũng sẽ sụp đổ. Mà nếu Trái Đất bị hủy diệt, bọn họ cũng không thể tồn tại.
Nguyệt Yên siết chặt nắm tay, giọng nói có phần run rẩy:
"Vậy… em ấy sẽ c.h.ế.t sao?"
Cố Ninh không lập tức trả lời. Nàng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía chân trời, nơi đỉnh núi Thượng Thanh Sơn bị bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, như thì thầm với chính mình:
"Cô nghĩ em ấy có thể thoát khỏi số mệnh sao?"
Nguyệt Yên cắn chặt môi.
Cố Ninh tiếp tục:
"Có những chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ. Ta chỉ muốn làm tốt vai trò của mình, muốn bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể theo kịp nhịp độ của bánh răng số mệnh."
Giọng nàng trầm xuống, mang theo một nỗi cô đơn khó diễn tả:
"Nó vô hình, nhưng lại nắm trong tay sự vận hành của tất cả. Cả vũ trụ này, hay bất kỳ hành tinh nào trong nó, tất cả sinh linh đều không thể thoát khỏi bánh xe số phận…"
Nàng dừng lại một chút, rồi khẽ nhếch môi cười nhạt: