Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 407



"Đây là Miêu Cương, ngoài độc ra còn có cổ trùng. Cô nghĩ mình có thể chống đỡ được sao?"

"Vậy chúng ta rời khỏi đây đi, sư phụ..."

"Đi gì chứ? Tôi đã nói muốn làm khách ở đây, còn chưa bắt đầu thì sao có thể bỏ đi như vậy?"

Cố Ninh thản nhiên vươn vai, giọng điệu không hề có ý định rời khỏi. Ngược lại, nàng còn muốn xem thử Mạnh Khuyết định làm gì tiếp theo.

Tô Mộc không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn lấy áo tằm từ nhẫn không gian ra mặc vào.

Ngay khi chiếc áo chạm vào người, một lớp bảo vệ vô hình liền bao phủ toàn bộ cơ thể cô.

Lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Mạnh Khuyết bước vào, trên tay cầm ba bộ trang phục nữ của người Miêu.

"Đây là trang phục của Miêu Cương, các cô thay đi. Sau đó, tôi sẽ bảo người đến tết tóc cho các cô."

Anh vừa nói vừa đưa trang phục cho Nguyệt Yên, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dừng lại trên người Cố Ninh.

Cô ấy mặc trang phục Miêu Cương chắc chắn sẽ rất đẹp…

Cố Ninh nhận ra ánh nhìn của anh, nhưng chỉ khẽ cười, nhẹ giọng đáp:

"Vậy thì cảm ơn Thánh Tử."

Mạnh Khuyết hơi mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời đã bị Nguyệt Yên thẳng thừng cắt ngang:

"Đã vậy, phiền ngài tránh ra một chút, chúng tôi cần thay đồ."

"... Được."

Mạnh Khuyết khẽ thở ra, cuối cùng vẫn im lặng xoay người rời khỏi phòng.

Khi cửa phòng khép lại, Nguyệt Yên kiểm tra kỹ lưỡng bộ trang phục của người Miêu. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô quay đầu hỏi Cố Ninh:

"Chị Ninh, thật sự phải thay sao?"

"Đương nhiên rồi. Nếu không thay, e là sẽ khiến người Miêu để ý, tôi không muốn gây thêm rắc rối."

Cố Ninh mỉm cười, nhấc bộ trang phục trên tay, ánh mắt đầy hứng thú.

"Hơn nữa, tôi thấy bộ đồ này khá đẹp. Trước giờ chưa thử bao giờ, thử xem cũng tốt mà?"

"Được rồi, đừng đứng nhìn nữa, mau thay đi."

Khoảng mười phút sau, ba người đã thay xong trang phục Miêu Cương.

Cố Ninh vừa mở cửa phòng thì liền đối diện với Mạnh Khuyết đang đứng chờ bên ngoài.

Ánh mắt anh khẽ rung động.

Cố Ninh trong bộ trang phục hoa lệ mà thanh tao của người Miêu, từng đường nét trên trang phục đều tôn lên dáng vẻ linh động và thần bí của nàng.

Cả người anh đều sững sờ, đôi mắt vốn điềm tĩnh nay lại thoáng ánh lên sự kinh ngạc.

Thật sự rất đẹp…

Cố Ninh không để tâm đến ánh mắt của anh, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:

"Thánh Tử, không phải ngài đã sắp xếp người đến tết tóc cho chúng tôi sao? Để họ vào đi."

"... Ồ, được."

Giọng nói của nàng kéo Mạnh Khuyết trở về hiện thực, anh vội vàng gật đầu, quay người ra hiệu cho đám thiếu nữ phía sau.

Những cô gái người Miêu mặc trang phục giản dị hơn, lần lượt bưng theo các món trang sức tiến vào phòng.

Khoảng hai mươi phút sau, các cung nữ lui ra.

Mạnh Khuyết đứng ngoài, lòng đầy mong đợi. Anh muốn nhìn xem, khi Cố Ninh hoàn toàn khoác lên mình trang phục và trang sức của Miêu Cương, nàng sẽ đẹp đến nhường nào.

Bên trong phòng, Tô Mộc đã không nhịn được nữa, hào hứng giơ điện thoại lên:

"Sư phụ, nhanh lên, chúng ta chụp chung một tấm đi!"

Cố Ninh bật cười, bước đến gần.

Chuông bạc nhỏ trên trang phục khẽ vang lên leng keng theo từng động tác, những chiếc xích bạc gắn trên váy cũng nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trên đầu nàng vốn đội một chiếc mũ bạc hoa lệ, nhưng vì thấy hơi nặng, nàng liền dùng pháp thuật biến nó thành một chiếc mũ đơn giản hơn, buộc gọn mái tóc, hai bên mũ còn có chuỗi tua bạc rủ xuống, nhẹ nhàng lay động.

Tô Mộc nhìn đến ngây người, lẩm bẩm nói:

"Sư phụ, người mặc bộ này trông chẳng khác gì người Miêu Cương bản địa…"

Vừa nói, cô vừa vội vàng bấm liên tục mấy tấm ảnh.

Cố Ninh hơi nghiêng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua gương đồng trong phòng, nhẹ nhàng gật đầu:

"Không tệ. Chỉ là mặc vào hơi phiền phức một chút. Trước khi đi, chúng ta mua lại nó nhé."

"Cô vẫn còn tâm trí để chụp ảnh à? Không sợ bị người Miêu Cương hạ độc c.h.ế.t sao?"

Nguyệt Yên cau mày nhìn Tô Mộc, không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại có thể vô tư đến vậy trong tình huống nguy hiểm này.

"Sợ gì chứ? Có sư phụ ở đây, tôi không tin người Miêu Cương có thể làm gì tôi dưới mắt người."

Tô Mộc hất cằm đầy kiêu hãnh, phản bác lại.

Nguyệt Yên thoáng nghẹn lời, khóe miệng giật giật. Những lời này... nghe ra cũng có lý.

Có chủ tử ở đây, đúng là không cần lo lắng quá mức.

Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện xảy ra, chưa chắc Cố Ninh cần phải ra tay—một mình cô cũng đủ sức giải quyết.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đã nói rồi, lần này chúng ta đến để du ngoạn. Cứ thư giãn mà tận hưởng, những chuyện khác không cần lo lắng, mọi việc đã có tôi."

Cố Ninh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Tô Mộc và Nguyệt Yên, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Trong khi đó, tại điện tế Miêu Cương, một cô gái trẻ khoác trên mình bộ áo dài đỏ quỳ gối trước bài vị tổ tiên, thành kính cầu nguyện.

Bên ngoài điện, một nữ tỳ vội vàng chạy vào, cung kính hành lễ theo nghi thức của người Miêu trước khi lên tiếng:

"Thánh nữ, Thánh tử lại mang về một cô gái ngoại tộc."

Thánh nữ từ từ mở mắt, hàng mi dài khẽ run. Cô đứng dậy, gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao vì bệnh tật thoáng qua một tia u tối.

Cô chậm rãi bước đến gần nữ tỳ, bất ngờ nắm chặt mái tóc của cô ta, kéo mạnh xuống.

"Ngươi nói xem, những con đàn bà bên ngoài có gì hơn ta? Hay chỉ khi ta nhốt hắn lại bên cạnh mình, hắn mới chịu nhìn ta?"

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng sát khí ẩn chứa trong đó khiến nữ tỳ không khỏi run rẩy.

"Thánh... Thánh nữ, Thánh tử chắc chắn đã bị những ả tiện nhân kia hạ dược, nhất thời bị mù quáng thôi. Chỉ có Thánh nữ mới xứng đáng với Thánh tử..."

Nữ tỳ run lẩy bẩy, giọng nói đứt quãng vì sợ hãi.

Thánh nữ nheo mắt, ánh nhìn rét lạnh.

"Xem ra ta phải tự tay loại bỏ hai con sâu bọ đó trước."

Dứt lời, cô buông tóc nữ tỳ ra, ánh mắt lóe lên tia độc ác.

"Dẫn đường. Ta muốn xem thử lần này A Khuyết lại mang về thứ yêu nghiệt gì."

"Vâng... vâng, Thánh nữ, xin mời theo tôi."

Nữ tỳ cúi đầu, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

Ở phía bên kia, Cố Ninh và mọi người đã theo Mạnh Khuyết đến chợ phiên của tộc Miêu Cương.

Chợ phiên ở đây hoàn toàn khác biệt so với những khu chợ bình thường. Người dân Miêu Cương trông có vẻ mộc mạc, nhưng những món đồ bày bán lại mang theo một vẻ thần bí khó lường.

Cố Ninh đi trước, Tô Mộc và Nguyệt Yên theo sát phía sau. Mạnh Khuyết bước cạnh bên phải cô, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cách khó đoán.

Đột nhiên, cô dừng chân trước một quầy hàng nhỏ.

Chủ quầy là một bà lão có gương mặt phúc hậu. Bà cười hiền từ, nhiệt tình giới thiệu những món đồ bày trên sạp.

"Cô nương nhìn thử đi, đây đều là hàng thượng phẩm, do bà già này tự tay làm ra, đảm bảo hiệu quả trăm phần trăm."

Cố Ninh không đáp, chỉ lặng lẽ cầm lên một mẫu vật côn trùng khô, đưa lên quan sát.

Cảm giác trong tay không khiến cô hài lòng, cô đặt con côn trùng khô xuống, ánh mắt lại hướng về một ống tre chạm khắc tinh xảo.

Đúng lúc cô định đưa tay cầm lấy, giọng nói trầm thấp của Mạnh Khuyết vang lên bên tai.

"Cẩn thận, cái đó có độc."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com