Mạnh Khuyết không biết đã xuất hiện bên cạnh Cố Ninh từ lúc nào. Anh ta lẳng lặng lấy điện thoại ra, quét mã QR trên quầy hàng và ngay lập tức chuyển khoản một vạn đồng.
Người bán hàng vừa nhìn thấy Mạnh Khuyết, đôi mắt liền sáng lên. Ông ta vội vàng đổi sang vẻ mặt niềm nở, cười nói với Cố Ninh:
"Thánh Tử đại nhân đúng là hào phóng! Chuồn chuồn tre này giờ là của cô rồi!"
Cố Ninh: "..."
Sắc mặt cô trầm xuống, không nói lời nào, chỉ tiện tay ném thẳng con chuồn chuồn tre cho Mạnh Khuyết rồi xoay người bỏ đi.
"Tôi không cần thứ này nữa. Anh mua rồi thì giữ mà dùng."
Nguyệt Yên và Tô Mộc liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì, chỉ nhanh chóng bước theo.
Chỉ còn lại Mạnh Khuyết đứng đó, lặng lẽ cầm con chuồn chuồn tre trong tay. Bóng dáng anh ta dường như có chút đơn độc trước quầy hàng nhộn nhịp.
Ở phía trước, Tô Mộc hơi khó hiểu, tò mò lên tiếng:
"Sư phụ, người giận sao?"
Cố Ninh dừng bước, quay đầu liếc nhìn Tô Mộc. Một lúc sau, cô mới khẽ thở dài, chậm rãi nói:
"Tôi không giận, chỉ là ghét kiểu người tự cho mình là đúng. Tôi đâu có thiếu tiền, đâu cần anh ta trả hộ? Anh ta nghĩ mình là ai mà xen vào chuyện của tôi? Hơn nữa, tôi đã đàm phán xong giá rồi, người bán hàng cũng sắp đồng ý. Kết quả, anh ta lại xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của tôi."
Cô thật sự không hiểu nổi Mạnh Khuyết đang nghĩ gì. Người Miêu Cương không phải rất giỏi trong việc nghiên cứu tâm lý người khác sao? Sao đến lượt vị Thánh Tử này lại giống như một kẻ ngốc vậy?
Tô Mộc gật gù, ra vẻ thấu hiểu:
"Có lẽ đàn ông đều nghĩ rằng làm vậy rất ngầu."
Nguyệt Yên đứng bên cạnh ít khi mở miệng, lần này lại bất ngờ chen vào một câu:
"Vậy nên mới nói đàn ông đáng tin thì lợn cái cũng biết leo cây."
Tô Mộc lập tức giơ ngón tay cái, tán thưởng:
"Câu này hay lắm!"
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một bóng người mặc y phục đỏ rực, lạnh lùng chắn đường họ.
"Không phải nói là chỉ mang về một người sao? Sao lại thành ba người?"
Giọng nói của Thánh Nữ vang lên, ánh mắt cô ta nhìn lướt qua cả ba người rồi dừng lại ở nữ tì đi theo sau.
Nữ tì sợ hãi, vội vã cúi đầu, lắp bắp:
"Tôi… Tôi không biết! Thật sự không biết, Thánh Nữ đại nhân! Tôi chỉ nghe nói Thánh Tử đại nhân mang về người phụ nữ ở giữa, hai người kia… Tôi không biết họ từ đâu ra!"
Cố Ninh khoanh tay trước ngực, hờ hững nhìn Thánh Nữ đối diện. Đôi mắt cô híp lại, ánh lên tia nguy hiểm.
Thánh Nữ nhướng mày, giọng lạnh lùng:
"Cô biết tôi là ai không mà dám nhìn thẳng vào ta?"
"Cô là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn nói một điều—chó ngoan thì không cản đường. Vậy mà cô lại đứng chắn trước mặt tôi."
Sắc mặt Thánh Nữ lập tức trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"To gan! Đây là Thánh Nữ đại nhân của Miêu Cương, làm sao cô dám sỉ nhục ngài ấy như vậy!"
Nữ tì bên cạnh thấy tình hình không ổn, lập tức lớn tiếng quát mắng.
Tô Mộc nhíu mày, bước lên một bước, ánh mắt không hề sợ hãi:
"Cô là thứ gì mà dám nói với sư phụ tôi như vậy?"
Thánh Nữ giận dữ, bàn tay vừa giơ lên định ra tay thì bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
"Mi Lan, tôi cảnh cáo cô. Cô có thể động đến bất kỳ ai, nhưng không được động đến họ."
Mạnh Khuyết đột ngột xuất hiện, nắm chặt cổ tay Thánh Nữ. Giọng nói anh ta trầm thấp, ánh mắt sắc bén mang theo sự đe dọa rõ ràng.
Mi Lan híp mắt, không hề tỏ ra yếu thế:
"Mạnh Khuyết, anh nên nhớ thân phận của mình! Anh là Thánh Tử của Miêu Cương! Vậy mà bây giờ lại vì ba người phụ nữ ngoại tộc mà dám uy h.i.ế.p tôi!? Anh đừng quên trách nhiệm của mình!"
Những người trong chợ nghe thấy tiếng ồn ào, tò mò quay đầu nhìn lại.
Sắc mặt Mạnh Khuyết tối sầm, không nói một lời, chỉ siết chặt cổ tay Mi Lan rồi kéo cô ta rời khỏi khu chợ.
Cố Ninh nhìn theo bóng lưng hai người, không nói gì.
Tô Mộc thì lẩm bẩm:
"Thánh Nữ quái quỷ gì chứ, bị bệnh à?"
Nguyệt Yên trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói:
"Tôi từng đọc trên mạng rằng, tính cách của người Miêu Cương không phải thứ mà người bình thường có thể hiểu nổi."
Tô Mộc quay sang gật gù đồng tình:
"Ồ, tôi cảm thấy ở Miêu Cương này không nên ở lâu. Sư phụ, hay chúng ta rời khỏi đây sớm đi?"