Cô nhảy lên, đạp mạnh xuống đỉnh đầu mãng xà, dùng sức mạnh ghìm c.h.ặ.t đ.ầ.u nó từ trên không trung xuống đất.
Tiếng va đập vang dội khắp khu rừng rậm. Mãng xà bị Nguyệt Yên đạp chặt đến mức không thể cử động, chỉ có thể trợn trừng mắt, hoảng sợ nhận ra điều gì đó.
Người phụ nữ này… chắc chắn là thuộc hạ của vị đại nhân kia! Chết tiệt, rốt cuộc nó đã tạo nghiệp gì mà rơi vào tay cô ta chứ?
Nguyệt Yên cúi xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Mày sợ tao, hay sợ chủ nhân của tao?"
Mãng xà khó chịu đảo mắt, trong lòng bực bội với câu hỏi thừa thãi này.
"Nói thừa! Chủ nhân của cô là thần! Còn ta chỉ là yêu thú chưa hóa hình, không sợ mới lạ!"
Nguyệt Yên nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên vẻ hứng thú. Cô nhướng mày, tiếp tục truy hỏi.
"Xem ra mày biết chủ nhân của tao?"
"Ta..."
"Hử?"
"Khụ khụ..." Mãng xà ho khan vài tiếng, rồi thành thật đáp: "Ta chưa từng gặp chủ nhân của cô, nhưng ngay từ khi mới sinh ra, ta đã thấy bức họa của người từ tổ tiên."
"Bức họa?"
"Đúng vậy, tổ tiên ta nói rằng người trong tranh là thần, vì thế ta mới khắc ghi dung mạo của cô ấy."
Nguyệt Yên nghe xong, không nhịn được mà đảo mắt. Chủ nhân của cô mà là thần ư?
Nực cười!
Người đó vượt xa thiên đạo, thần thánh chẳng là gì cả. Chỉ cần chủ nhân cô muốn, một ý niệm thôi cũng có thể hủy diệt mọi thứ trên hành tinh này.
Nguyệt Yên cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nó.
"Mày chẳng phải định giúp người Miêu Cương tiêu diệt bọn tao sao?"
"Không phải ta muốn giúp!" Mãng xà vội vã giải thích, giọng nói tràn đầy lo lắng. "Là tổ tiên của bọn họ dùng dầu rắn dụ dỗ chúng ta, nên chúng ta mới đồng ý bảo vệ Miêu Cương cho họ."
Nguyệt Yên hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Hèn gì mùi hương đó lạ như vậy…"
Cô thoáng trầm ngâm, sau đó nhìn chằm chằm vào mãng xà, ra lệnh: "Biến nhỏ lại, đi theo tao."
"Được!"
Mãng xà lập tức thu nhỏ thân hình khổng lồ, biến thành một con rắn đen nhỏ, ngoan ngoãn bò theo sau Nguyệt Yên tiến về phía Cố Ninh.
Khi cả hai đến nơi, Cố Ninh đang lười biếng tựa vào thân cây, bên cạnh là Tô Mộc vừa nhảy xuống từ trên cao.
Tô Mộc nhìn thấy con rắn đen nhỏ ngoan ngoãn bò bên chân Nguyệt Yên, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh dữ tợn trước đó, không khỏi cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Xem ra cô đã khiến nó khuất phục hoàn toàn."
Nguyệt Yên không đáp, chỉ nhún vai một cái.
Lúc này, con rắn đen nhỏ không quan tâm đến ai khác, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào Cố Ninh.
Cố Ninh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến con rắn đen nhỏ lạnh sống lưng.
Bất ngờ, cô nhẹ nhàng thốt ra một câu khiến nó suýt thì hóa đá ngay tại chỗ.
"Thịt của con rắn này có vẻ ngon, hay là chúng ta…"
"Sư phụ! Không không không! Tôi không thể ăn thịt rắn!"
Tô Mộc chưa đợi cô nói hết câu đã vội vàng xua tay từ chối.
Nguyệt Yên cũng co giật khóe miệng, không chút do dự lắc đầu.
Cô khoanh tay, nhìn Cố Ninh rồi nói: "Chị Ninh, nếu chị muốn ăn thịt rắn thì tự ăn đi. Để tôi giúp xử lý sạch sẽ rồi mang đến cho chị."
Nói xong, cô liền cúi xuống, đưa tay chộp lấy con rắn đen nhỏ, chuẩn bị lột da nó.
Con rắn đen nhỏ hoàn toàn hóa đá.
Không phải chứ!?
Nó đến đây là để chiêm ngưỡng thần linh, để tôn thờ cô ấy mà! Sao lại thành nguyên liệu nấu ăn rồi!?
Hu hu hu… có ai giúp rắn này làm chủ không đây!?
Cố Ninh nhìn dáng vẻ ngơ ngác đầy tuyệt vọng của con rắn đen nhỏ, không nhịn được bật cười.
"Được rồi, không đùa nữa."
Cô ngừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào con rắn đen nhỏ, giọng điệu trầm ổn nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.
"Rắn đen nhỏ, ta cho cậu một cơ hội hóa hình. Nhưng có một điều kiện."
Đôi mắt rắn đen chợt sáng lên, chẳng buồn để ý đến vế trước, lập tức hỏi:
"Đại nhân có chuyện gì cần tôi làm sao?"
Cố Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng xoay con d.a.o nhỏ trên tay, giọng điệu như có như không.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
"Cũng không có gì khó… Chỉ là ta không ưa vị thánh nữ của Miêu Cương lắm. Cậu giúp ta dạy dỗ cô ta một chút, tiện thể xử lý luôn những kẻ tự cho mình là đúng ở đó."
Con rắn đen nhỏ rùng mình một cái, ánh mắt vô thức dõi theo con d.a.o trên tay Cố Ninh đang lướt qua lướt lại giữa không trung.
Người nghĩ tôi có quyền từ chối sao?
Thần tiên đại nhân đáng kính!?
"Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!"
Cố Ninh hài lòng cất dao, nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu nó.
"Yên tâm, chỉ cần làm ta hài lòng, ta sẽ giúp cậu hóa hình. Ta nói được thì làm được, tuyệt đối không nuốt lời."