Hủy Diệt khẽ gật đầu, dù gương mặt vẫn cứng nhắc như thường lệ.
Trong lòng anh cũng có suy nghĩ giống vậy, nhưng nếu thật sự phải đối mặt với người đó, có lẽ anh vẫn sẽ chọn cách tránh né thay vì đối đầu trực diện.
Ở một nơi khác, Bạch Cảnh Xuyên cùng ba người khác bất ngờ bị giam trong một ngục tối đen đặc, không thể nhìn thấy gì, thậm chí cả ngón tay trước mặt cũng chìm trong bóng tối.
Pháp lực của họ hoàn toàn bị phong tỏa, không thể thi triển dù chỉ một chút.
"Đây là đâu vậy?"
Tô Mộc đứng bất động giữa màn đêm mịt mù, vẻ mặt hoang mang cực độ.
"Không biết."
Bạch Cảnh Xuyên cũng không khá hơn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ban đầu, anh chỉ đang lái xe bình thường trên đường, nhưng khi đi qua một đường hầm, mặt đất bỗng xuất hiện một hố sâu hun hút.
Anh không kịp phanh lại, cả người lẫn xe đều lao thẳng xuống đó.
Lúc tỉnh lại, họ đã bị nhốt trong nơi này.
"Nơi này không còn thuộc về nhân gian nữa."
Giọng Phục Thiên vang lên trong bóng tối, mang theo sự cảnh giác.
"Tôi có thể cảm nhận được, đây là ranh giới giữa nhân gian và quỷ giới."
"Minh Giới."
Nguyệt Ly cất lời, xác định rõ địa điểm trước khi Phục Thiên kịp nói hết câu.
"Minh Giới?"
Tô Mộc trợn tròn mắt, vẻ mặt bàng hoàng. "Tại sao chúng ta lại ở đây? Chúng ta có gây thù chuốc oán gì với họ sao?"
"Minh Giới nhắm vào tôi."
Nguyệt Ly khẽ cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu. Nếu cô đoán không nhầm, chuyện này chắc chắn có liên quan đến người đó.
"Khoan đã, Nguyệt Ly!"
Tô Mộc ngạc nhiên quay sang nhìn cô. "Cậu có liên quan gì đến Minh Giới?"
"Chuyện này rất phức tạp, không thể giải thích trong một hai câu được."
Giọng điệu của Nguyệt Ly trầm xuống. Nếu cô chỉ có một mình, cô đã không chần chừ đến vậy. Nhưng lần này, bên cạnh cô còn có Tô Mộc, Bạch Cảnh Xuyên và Phục Thiên.
Cô không muốn họ bị liên lụy vì mình. Nếu không, cô chẳng biết phải ăn nói thế nào với chị Ninh.
"Vậy bây giờ chúng ta cứ đứng yên ở đây mà không làm gì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tô Mộc hít một hơi sâu, cảm giác bất lực khiến cậu thấy vô cùng khó chịu.
Giữa lúc không khí trở nên căng thẳng, Bạch Cảnh Xuyên bỗng cất giọng đầy cảnh giác:
"Có người đến."
Cả bốn người lập tức im lặng.
Từ xa, một luồng ánh sáng xanh u ám lặng lẽ tiến về phía họ, phản chiếu lên bức tường đá lạnh lẽo của ngục tối.
Tô Mộc nắm chặt tay, lòng dâng lên cơn giận dữ. "Tôi muốn xem thử yêu ma quỷ quái nào dám bắt cóc chúng ta!"
Cậu hùng hổ xắn tay áo, chuẩn bị lao vào chiến đấu. Nhưng ngay sau đó, cậu sực nhớ—pháp lực của mình đã bị phong tỏa, hoàn toàn không thể triệu hồi thanh kiếm Hồng Liên.
"Đáng ghét!"
"Để tôi đối phó. Mọi người đứng sau tôi."
Giọng nói của Nguyệt Ly vang lên đầy quả quyết.
Khi ánh sáng xanh càng lúc càng đến gần, khuôn mặt cô trầm xuống. Cô đã đoán được kẻ đến là ai.
Và không ngoài dự đoán, ngay khi ánh lửa xanh le lói soi rọi cả ngục tối, một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt:
"Nguyệt Ly, lâu rồi không gặp."
Cô siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người trước mặt.
"Hơn mười nghìn năm rồi nhỉ? Không ngờ cậu vẫn nhớ tôi."
Người kia khẽ búng tay, những ngọn lửa xanh lập tức bùng lên, chiếu sáng toàn bộ không gian tối tăm.
Lúc này, Bạch Cảnh Xuyên, Tô Mộc và Phục Thiên mới nhìn rõ diện mạo kẻ vừa xuất hiện.
Đó là một người khoác áo choàng dài màu xanh thẫm, tay cầm một cây trượng đen tuyền. Gương mặt hắn bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ hình đầu lâu, hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo thật.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Dù vậy, chỉ cần một ánh mắt, Nguyệt Ly đã nhận ra hắn.
Minh Giác.
Chủ nhân của Minh Giới.
"Anh muốn gì?"
Nguyệt Ly lạnh lùng hỏi, ánh mắt không rời khỏi đối phương.
Cô thật sự không hiểu, tại sao hắn lại đột ngột xuất hiện? Mục đích của hắn vẫn là cô và chị cô sao?