"Chị Tô Mộc, em không thể nói. Có lẽ... chị Ninh cũng không muốn mọi người biết chuyện này đâu."
Nguyệt Ly cúi đầu, giọng nói mang theo sự bất an. Dưới ánh mắt sắc bén đầy đe dọa của Nguyệt Yên, nàng không dám nói thêm một lời nào.
"Nếu không thể quyết định, hãy đến đây, Minh Giác."
Giọng nói của Cố Ninh vang lên, bình thản nhưng đầy uy quyền.
"Tôi sẽ cho anh một cơ hội để đánh bại tôi."
Nàng chậm rãi bước tới bên Minh Giác, đôi mắt bạc lặng như mặt hồ mùa thu. Ngay khi những lời ấy vừa dứt, nàng vung tay, Thiên Vận Bút trong tay lóe sáng, vẽ nên một kết giới bao phủ toàn bộ biển hoa u minh.
"Chủ thượng đại nhân..."
Hủy Diệt thoáng sửng sốt, rồi ngay lập tức nhận ra ý định của Cố Ninh. Anh có chút lo lắng, định lên tiếng khuyên ngăn.
"Hủy Diệt, anh ra ngoài."
Giọng nàng không lớn, nhưng lại mang theo sức mạnh không thể chống cự.
"Đây là chuyện giữa tôi và anh ta."
Hủy Diệt khựng lại, rồi chậm rãi lùi ra sau. Anh hiểu, khi Cố Ninh đã quyết định, không ai có thể lay chuyển được nàng.
Minh Giác nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như vực tối.
"Hiện tại ngài chỉ là một thân thể phàm nhân. Ngài có chắc rằng mình có thể thắng tôi không?"
Hắn hỏi, giọng điệu mang theo chút chế giễu, nhưng tận sâu trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.
"Nhưng như vậy mới công bằng, đúng không?"
Cố Ninh nhẹ giọng đáp, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Không những vậy, tôi sẽ không dùng bất kỳ sức mạnh nào khác để đối phó với anh. Chỉ dùng chính sức mạnh thuần túy của bản thân."
Dứt lời, Thiên Vận Bút trong tay nàng bỗng xoay tròn, phát ra ánh sáng chói lòa. Chỉ trong chớp mắt, cây bút đã hóa thành một thanh trường thương trong suốt, tinh khiết như băng tuyết, được khảm những viên kim cương bạc lấp lánh.
"Đến đi."
Cố Ninh nhẹ nhàng nhảy vọt lên, lơ lửng giữa không trung, bóng dáng tựa như thần linh đang nhìn xuống trần thế. Nàng vươn một ngón tay, ra hiệu.
Minh Giác nheo mắt, nụ cười chợt hiện lên nơi khóe môi.
"Vậy xin chỉ giáo!"
Ngay lập tức, pháp trượng trong tay hắn biến đổi, ánh sáng xanh u ám bùng lên, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm sắc bén. Không do dự, hắn lao đến, tung ra đòn tấn công mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Bên ngoài kết giới biển hoa u minh, bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Bạch Cảnh Xuyên, Phục Thiên, Tô Mộc và những người khác đều đứng quan sát trận chiến bên trong.
"Ê, đây là lần đầu tiên tôi thấy sư phụ sử dụng pháp khí là trường thương."
Tô Mộc chống cằm, đôi mắt đầy tò mò.
"Ừ."
Bạch Cảnh Xuyên gật đầu, ánh mắt không rời khỏi kết giới.
"Chính xác hơn mà nói... đây là lần đầu tiên chúng ta thấy sư phụ thật sự nghiêm túc."
Nghe vậy, Phục Thiên cũng trầm ngâm.
"Vậy mọi người nghĩ ai sẽ thắng?"
"Chẳng cần nghĩ, chắc chắn là sư phụ chúng ta rồi!"
Tô Mộc trả lời ngay lập tức, không chút do dự.
"Không hẳn vậy."
Phục Thiên lắc đầu, ánh mắt thoáng vẻ suy tư.
Minh Giác... không phải là một kẻ đơn giản.
Nguyệt Yên đứng cạnh đó, ánh mắt lóe lên tia sáng thâm sâu.
"Thực ra, cuộc chiến này vốn dĩ không có thắng thua."
"Chị Nguyệt Yên, ý chị là sao?"
Tô Mộc, Bạch Cảnh Xuyên và Phục Thiên đồng loạt quay sang nhìn nàng.
Nguyệt Yên mỉm cười, nhưng không giải thích thêm.
"Cứ tiếp tục xem đi, rồi các cậu sẽ hiểu."
Nàng không nói rõ, nhưng trong lòng đã có suy đoán của riêng mình.
Chủ nhân của nàng chưa bao giờ xem đây là một trận chiến phân định thắng thua. Từ trước đến giờ, điều nàng ấy muốn không phải là điều đó.
Bên trong kết giới, hai bóng người giao chiến giữa biển hoa u minh.
Thanh trường kiếm của Minh Giác giáng xuống với tốc độ cực nhanh, nhưng Cố Ninh chỉ nhẹ nhàng giơ trường thương lên, dễ dàng đỡ lấy đòn tấn công của hắn.