"Như cô thấy đấy, mắt của chị Ninh tạm thời bị mù. Bây giờ cô có thể rời đi được rồi."
Nguyệt Yên khoanh tay, nhìn thẳng vào An Lê, giọng nói không chút kiên nhẫn. Cô thực sự không hiểu nổi tại sao An Lê cứ chần chừ mãi, dù bản thân đã nhiều lần tìm cách khéo léo đuổi đi.
"Nguyệt Yên, để An Lê ở lại ăn sáng với chúng ta đi."
Giọng nói ôn hòa của Cố Ninh vang lên, khiến Nguyệt Yên thoáng sững sờ. Cô lập tức viết nhanh vài chữ lên tay Cố Ninh:
'Chủ nhân, sao lại để cô ta ở lại?'
Cố Ninh chỉ mỉm cười, không trả lời. Cô nhẹ nhàng vỗ vai Nguyệt Yên, ra hiệu bảo cô bình tĩnh.
"Nếu cô An Lê không muốn, chúng tôi cũng không ép buộc."
An Lê hơi ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh của Cố Ninh. Cô không hiểu tại sao đối phương lại tỏ ra tốt với mình một cách kỳ lạ như vậy.
"...Vậy thì xin làm phiền."
Nguyệt Yên cắn răng truyền đạt lời của An Lê, ánh mắt lạnh như băng.
"Vậy mời cô ngồi."
Cố Ninh được Nguyệt Yên dìu đến vị trí chủ tọa, còn An Lê ngồi xuống bên phải cô. Nguyệt Yên chọn chỗ đối diện, giữ khoảng cách với An Lê.
Không lâu sau, Phục Thiên là người đầu tiên xuống lầu. Anh vừa dọn dẹp xong, bước vào phòng ăn thì bắt gặp người phụ nữ mà Nguyệt Yên mang về đêm qua. Đôi mắt anh hơi tối lại, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Anh lặng lẽ viết lên lòng bàn tay Cố Ninh:
"Chủ nhân, chào buổi sáng."
"Là Phục Thiên à, chào buổi sáng."
Cố Ninh lập tức nhận ra, mỉm cười đáp lại.
Phục Thiên cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Yên.
Một lát sau, Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc cùng lúc bước ra từ phòng của họ.
"Chào buổi sáng, Bạch Cảnh Xuyên."
Tô Mộc vẫn chưa rửa mặt, bộ dạng uể oải trong bộ đồ ngủ, vừa ngáp vừa vươn vai chào hỏi.
Bạch Cảnh Xuyên đã dậy từ sớm, quần áo chỉnh tề, nhìn Tô Mộc với ánh mắt chê bai:
"Ít ra cô cũng nên rửa mặt đi chứ? Nhìn đầu tóc kìa, rối bù như tổ quạ."
Tô Mộc lập tức xù lông:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Này, tôi có rửa mặt hay không thì liên quan gì đến anh? Anh đâu phải ba tôi!"