Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta
"Thời Thâm, sau này anh sẽ hiểu mục đích của tôi khi làm như vậy."
Cố Ninh khẽ thở dài, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh.
"Hiện tại tôi không muốn giải thích gì thêm, chỉ nhờ anh một chuyện: đừng nói với Hắc Diệu về việc tôi đã mượn cây s.ú.n.g thời gian."
Cô không muốn tiếp tục dây dưa với những câu hỏi của Thời Thâm, liền nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nhưng câu trả lời của Thời Thâm lại khiến cô sững người.
"Cô đã muộn một bước, anh ta biết rồi."
Cố Ninh lập tức nhíu mày.
"???"
"Anh nói với anh ta à?"
"Không cần. Anh ta tự nghe thấy."
Thời Thâm nhún vai, thản nhiên dựa lưng vào ghế sofa, khóe môi thấp thoáng ý cười.
"Ra đây đi, Hắc Diệu. Đừng trốn nữa."
Cố Ninh giật mình, quay phắt lại—chỉ để thấy một bóng dáng quen thuộc đã đứng phía sau mình từ lúc nào.
Hắc Diệu.
Hắn vẫn là hắn—vẫn bộ sơ mi đen cùng quần tây đen, vẫn gương mặt hoàn mỹ như được điêu khắc dưới ánh sáng mờ ảo trong văn phòng.
Nhưng lúc này, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm ấy lại chỉ chăm chú nhìn vào cô, lạnh lẽo mà phức tạp.
Bàn tay hắn vươn ra, không chút do dự nắm lấy cánh tay cô.
"A Ninh, tại sao cô lại lừa tôi..."
Giọng hắn khẽ run, như thể cố đè nén cảm xúc trong lòng.
"A Diệu, tôi không có ý lừa anh, tôi—"
Cố Ninh chột dạ, ánh mắt thoáng tránh đi nơi khác, không dám đối diện trực tiếp với hắn.
"Không lừa tôi?"
Giọng Hắc Diệu thấp xuống, trầm đục và đầy áp lực.
"Lúc đó cô nói với tôi thế nào?"
"Cô nói rằng vì lợi ích của vạn vật trong vũ trụ, cô buộc phải tách khỏi bản thể để xuống hạ giới. Cô yêu cầu tôi hợp tác với cô diễn một vở kịch."
"Và cô biết rõ rằng tôi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô."
Hắn cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy lại chất chứa cay đắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Nhưng tôi không ngờ... mục đích thật sự của cô khi tách khỏi bản thể lại không phải như những gì cô đã nói với tôi!"
Hắc Diệu siết chặt tay, dường như không thể kiềm chế cảm xúc.
"Tôi không ngốc, A Ninh."
Cố Ninh im lặng, ánh mắt phức tạp.
Cô không muốn giấu hắn, nhưng cũng không thể nói ra tất cả ngay từ đầu.
Hắc Diệu hít một hơi sâu, nhưng vẫn không buông tay.
Hắn sợ rằng nếu mình buông ra, có lẽ sẽ mãi mãi mất đi cô.
"A Diệu."
Cuối cùng, Cố Ninh nhẹ giọng lên tiếng.
"Nếu anh đã biết rồi, vậy tôi cũng không giấu anh nữa."
"Khi vũ trụ này còn là một mảnh hỗn mang, anh và tôi đã quen biết nhau. Anh cũng là người hiểu rõ tôi nhất."
"Đây là con đường tôi đã tự chọn. Trách nhiệm này đương nhiên phải do tôi gánh vác."
Cô nhìn vào mắt hắn, giọng điệu kiên định hơn bao giờ hết.
"Tôi vẫn nói câu đó: anh là chủ nhân của hố đen, Thời Thâm là chủ nhân của thời gian và không gian."
"Tôi không muốn kéo các anh vào chuyện này."
"Trong vũ trụ bao la này, các anh là những người bạn đồng hành tốt nhất của tôi."
"Nhưng những gì các anh đã làm cho tôi... đã đủ nhiều rồi."
"Bây giờ, hãy để tôi tự mình hoàn thành phần còn lại."
Cố Ninh đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Hắc Diệu, nơi hắn đang nắm chặt cánh tay cô.
"A Diệu, anh phải hiểu rằng..."
"Sự tồn tại của tôi từ đầu đã định sẵn là sẽ không được tự do như anh và Thời Thâm."
"Các anh có thể tự do rong ruổi khắp vũ trụ, có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn."
"Nhưng tôi thì không thể."
Giọng cô chậm rãi, từng câu từng chữ như một lời tuyên thệ.
"Tôi phải chịu trách nhiệm cho tất cả sinh linh trong vũ trụ này."
"Vì tôi là người đã tạo ra chúng."
"Vậy nên, tôi không thể bỏ mặc chúng được."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com