Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 504



Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng hắt qua khung cửa sổ, phủ lên dáng người thanh mảnh của Cố Ninh một tầng sáng mờ ảo. Cô lặng lẽ nhắm mắt, tựa vào khung cửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bất chợt, một bóng người lặng lẽ tiến đến gần.

Người đó vừa định đưa tay chạm vào gương mặt yên bình của cô thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang khoảnh khắc yên lặng ấy.

"Còn biết quay về sao? Chị tưởng trong mắt em đã không còn người chị này nữa rồi."

Cố Ninh từ từ mở mắt, ánh bạc trong đôi mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh.

Người kia dừng lại, im lặng một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh. Trong bóng tối, Cố Trạch khẽ ngẩng đầu lên nhìn chị mình, giọng nói có chút khàn đặc.

"Chị... chị có thể hứa với em một chuyện được không?"

Cố Ninh nghe vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Cô nhếch môi, nhìn ra khoảng không xa xăm bên ngoài cửa sổ, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt:

"Cố Trạch, em nghĩ em có tư cách gì để yêu cầu chị hứa với em điều gì sao?"

Không đợi cậu trả lời, cô tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng như đang lẩm bẩm, nhưng từng câu từng chữ lại như lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào lòng người.

"Có lẽ A Diệu và Thời Thâm nói đúng... Ban đầu, chị chỉ im lặng nhìn em từng bước đi lên vị trí vốn thuộc về em, gánh vác trách nhiệm mà em nên đảm đương."

"Nhưng giờ chị nhận ra đó là một sai lầm. Lòng tham của em lớn hơn những gì chị tưởng."

Cố Ninh chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Cố Trạch, không còn chút cảm xúc nào.

"Từ trước đến nay, chị nghĩ rằng nếu em đi theo chị, em sẽ học được cách buông bỏ. Nhưng Cố Trạch, hôm nay chị nói rõ với em..."

"Chị mới là chủ nhân của vũ trụ này. Chỉ cần chị muốn, chị có thể hủy diệt cả vũ trụ và tái tạo lại tất cả, bao gồm cả em."

Lời nói của cô lạnh lẽo như băng, mang theo sức nặng không thể nghi ngờ.

Cố Trạch run lên. Cậu cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt áo của Cố Ninh, giọng nói khàn đi, xen lẫn chút nghẹn ngào.

"Chị ơi... dù chị có muốn làm gì, em chỉ xin chị đừng đuổi A Trạch đi... A Trạch chỉ có mình chị..."

"A Trạch không muốn rời xa chị, dù có bị chị tái tạo hay c.h.ế.t dưới tay chị, A Trạch cũng cam lòng."

Cố Ninh không hề tỏ ra lay động trước lời nói đó. Cô nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm.

"Em thực sự sẵn lòng để chị tái tạo em? Hay em chỉ nghĩ rằng chị đang đùa? Hoặc là em đang cược mạng sống của mình vào việc chị không nỡ ra tay?"

Dứt lời, cô bất ngờ cúi xuống, nắm chặt cằm Cố Trạch, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô bừng lên sát khí kinh người.

Cố Trạch khẽ rùng mình, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lẩm bẩm:

"Chị... em không biết chị đang nói gì..."

"Không biết sao?"

Cố Ninh bật cười, nhưng nụ cười của cô không có chút ấm áp nào, chỉ toàn là sự lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Thật ra ban đầu chị cũng không chắc em đã thức tỉnh ý thức của vũ trụ nguyên bản. Nhưng khi em hạ phàm, chị đã bắt đầu nghi ngờ. Chị đã thử em không chỉ một hai lần, nhưng em luôn tìm cách lấp liếm."

Cô dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm sắc bén.

"Nhưng Cố Trạch, em quên một điều. Dù em có giấu giếm giỏi đến đâu, dù có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng em không thể lừa được chị."

"Và tối nay, chị đã kích động em thành công. Em không làm chị thất vọng, cuối cùng cũng để lộ cái đuôi của mình."

Cố Trạch hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng gỡ tay Cố Ninh khỏi cằm mình. Cậu ngước nhìn cô, ánh mắt không còn vẻ yếu đuối ban nãy mà thay vào đó là một sự lạnh lùng khó đoán.

"Chị đã phát hiện ra tôi thức tỉnh từ bao giờ?"

Cố Ninh nghiêng đầu, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một nơi nào đó trong ký ức.

"Chị không nhớ rõ nữa... Chắc là từ rất sớm, rất sớm rồi..."

Cố Trạch nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút gì đó bất cần.

"Vậy tại sao chị không vạch trần tôi ngay từ đầu?"

Cố Ninh khẽ nhíu mày, rồi đột nhiên bật cười.

"Vạch trần em sao?"

Cô cười khẩy, đưa tay lên che mắt, giọng nói trầm thấp như đang tự chế giễu bản thân.

"Cố Trạch, em thực sự nghĩ rằng việc vạch trần em có thể thay đổi được điều gì sao?"

"Em là bản thể của vũ trụ nguyên bản. Dù chị có vạch trần em thì sự thật đó cũng không thay đổi."

"Chị biết rất rõ, mỗi hành động của em đều có mục đích riêng, dù bề ngoài em có tỏ ra ngây thơ đến đâu."

Cố Trạch trầm mặc. Cậu lặng lẽ ngồi xuống sàn, tựa lưng vào thành giường, nhìn chằm chằm vào Cố Ninh.

"Không lạ gì khi tôi làm bao nhiêu chuyện sai trái trên Trái Đất, chị chưa bao giờ trách tôi một lời. Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng trong mắt chị, dù tôi làm gì đi nữa, chị vẫn luôn yêu thương tôi vô điều kiện."

Cố Trạch cười khẽ, giọng nói có chút cay đắng.

"Nhưng hóa ra... chị đã biết từ lâu. Chị không vạch trần tôi, chỉ vì muốn xem rốt cuộc tôi sẽ đi đến bước nào đúng không?"

Cố Ninh không phủ nhận, chỉ bình thản nhìn cậu.

Cố Trạch siết chặt nắm tay, giọng nói trầm thấp hơn bao giờ hết.

"Chị có biết không, khi tôi thức tỉnh ý thức bản thể, tôi đã đau khổ đến mức nào?"

"Một giọng nói trong tôi không ngừng nói rằng, tôi phải sử dụng sức mạnh của chị để hoàn thiện vũ trụ này, cuối cùng thay thế chị, trở thành chủ nhân thực sự."

Cố Trạch nhìn thẳng vào Cố Ninh, ánh mắt phức tạp không rõ cảm xúc.

"Nhưng chị có biết điều buồn cười nhất là gì không?"

"Tôi lại không thể ra tay với chị được."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com