"Tiểu Nguyệt Yên, cô có cần phải nặng tay vậy không? Hai người này đâu có đắc tội gì với cô chứ?"
Nguyệt Yên chẳng thèm bận tâm đến lời trêu chọc của Thời Thâm, chỉ im lặng chờ lệnh từ Cố Ninh.
"Thời Thâm, bắt đầu đi."
Cố Ninh liếc nhìn Thẩm Minh Vũ và An Lê đã hôn mê, sau đó nhận lại bút Thiên Vận từ tay Hắc Diệu, ra hiệu cho Thời Thâm hành động.
Thời Thâm thở dài, nhưng vẫn giơ tay phải lên, bắt đầu tụ tập một luồng ánh sáng mạnh mẽ.
Không khí xung quanh dần dần đông cứng lại.
"Dòng chảy của thời gian, nhân danh ta, thương thời không hãy đến đây!"
Lời triệu hồi vừa dứt, đôi mắt đen của Thời Thâm đột nhiên sáng lên, bên trong phản chiếu vô số tinh tú xanh lam lấp lánh.
Tóc anh dần chuyển sang màu bạc, trong tay xuất hiện một cây trường thương mang sắc bạc và xanh lam đan xen.
"Lĩnh vực thời không, mở ra."
Dưới chân anh, một chiếc đồng hồ khổng lồ hiện lên, những bánh răng vận chuyển chậm rãi.
Thời Thâm giơ cao trường thương, đ.â.m thẳng vào trung tâm chiếc đồng hồ.
Khoảnh khắc đó, cả Trái Đất như bị nhấn nút dừng lại.
Mọi sinh linh, mọi vật thể đều bất động.
Chỉ có Cố Ninh, Hắc Diệu và Nguyệt Yên vẫn tự do di chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thời Thâm thu tay lại, sau đó mặt dày nhìn Cố Ninh.
"A Ninh, tôi giúp cô nhiều lần như vậy rồi, tôi mặc kệ, xong việc cô phải chia cho tôi vài hũ rượu Tinh Tú."
Anh chưa kịp tiến đến gần thì đã bị Hắc Diệu lạnh nhạt đẩy ra.
"Để sau hẵng nói."
Cố Ninh không buồn tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng xoay bút Thiên Vận trong tay. Ngay lập tức, cây bút hóa thành một cây pháp trượng bạc rực rỡ.
Cô điều khiển pháp trượng, khiến Thẩm Minh Vũ và An Lê từ từ bay về phía Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc.
"Thiên Đạo thương sinh, vận mệnh không thuận, lấy đây làm khế ước, nhân danh ta, bắt đầu chuyển đổi."
Từng luồng ánh sáng thần thánh phát ra từ pháp trượng, kéo linh hồn của Thẩm Minh Vũ và An Lê ra khỏi cơ thể.
Cùng lúc đó, linh hồn của Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc cũng bị tách ra.
Trong linh hồn của Thẩm Minh Vũ, một mạch vận mệnh vàng rực từ từ kéo dài, kết nối với linh hồn của Bạch Cảnh Xuyên.
Quá trình tương tự cũng diễn ra với An Lê và Tô Mộc.
Cố Ninh không dám thúc đẩy quá nhanh. Cô đang mượn sức mạnh của bút Thiên Vận, nếu hấp tấp, sẽ có nguy cơ gây ra phản ứng ngược, ảnh hưởng đến chính linh hồn cô.
Hơn nữa, những kẻ kia chắc chắn sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô nếu cô tạo ra d.a.o động quá mạnh.
Chưa phải lúc. Cô cần hoàn thành các kế hoạch khác trước khi để lộ bản thân.
"A Ninh, có cần tôi giúp không?"
Hắc Diệu nhíu mày. Anh hiểu rõ mức độ tiêu hao sức lực của loại phép thuật này. Anh lo lắng liệu cơ thể con người của Cố Ninh có chịu đựng được không.
"Không cần. Chỉ cần Thời Thâm giữ lĩnh vực thời không, tôi có thể mượn sức mạnh của bút Thiên Vận để dẫn dắt."
Cố Ninh lắc đầu, tập trung toàn bộ sự chú ý vào quá trình chuyển đổi.
Ánh sáng vàng rực tỏa ra từ mạch vận mệnh, kết nối chặt chẽ giữa hai cặp linh hồn.
Đến khi quá trình kết thúc, mọi thứ đã thay đổi vĩnh viễn.
Bỗng, giọng nói lười biếng của Thời Thâm vang lên.
"Ồ, kia chẳng phải là Tiểu Cố Trạch sao? Có vẻ cậu ta không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực thời không của tôi."
Anh vừa nói, vừa nhìn về phía xa.
Trên ban công tầng hai biệt thự, Cố Trạch đứng đó, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống.
Anh không hề bị đóng băng trong dòng chảy thời gian.