Cố Ninh đột ngột dừng bước, ánh mắt sắc lạnh hướng về một góc tường.
"Hử?"
Thời Thâm và Hắc Diệu đồng loạt quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô.
Dung Mặc và Dạ Minh – vừa mới đến từ lúc nào – bỗng giật mình. Chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện ra bọn họ?
"Ồ, hóa ra có hai con chuột nhỏ đang trốn ở đây."
Khóe miệng Thời Thâm nhếch lên đầy hứng thú. Một quả cầu ánh sáng lập tức hiện ra trong lòng bàn tay anh, rồi bị ném thẳng về phía góc tường.
"Xoẹt!"
Dung Mặc và Dạ Minh buộc phải né tránh, thân hình lập tức lộ ra trước ánh mắt của mọi người.
"Ngài Yêu Thần và ngài Thần Đế hình như rất rảnh rỗi, lại tìm đến chỗ nhỏ bé này để gây chuyện."
Cố Ninh khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai. Cô không ngờ hai người này cũng xuất hiện, hơn nữa, mối quan hệ giữa họ dường như đã không còn căng thẳng như trước.
Dung Mặc không đáp lời, ánh mắt anh dừng lại trên người Cố Ninh, thoáng chút xao động. "Vết thương của cô... xem ra đã lành hẳn rồi."
"Ừ, tiếc là chưa c.h.ế.t được." Cố Ninh thản nhiên đáp, giọng điệu bình thản như đang nói về chuyện thời tiết.
Thời Thâm lập tức nhảy vào cuộc, mắt lấp lánh hiếu kỳ: "A Ninh, cô quen hai vị này à? Sao không giới thiệu cho bọn tôi biết?"
"Tôi không quen." Cố Ninh liếc anh một cái, trả lời dứt khoát.
"Thật sao? Nhưng ánh mắt của vị áo trắng kia nhìn cô như thể hai người có quan hệ gì sâu sắc lắm đấy." Thời Thâm cố tình nói, giọng đầy trêu chọc.
Dung Mặc bất chấp những lời đàm tiếu, bước lên một bước: "Có thể nói chuyện riêng với cô được không?"
"Anh muốn nói gì thì cứ nói ở đây. Họ đều không phải người ngoài." Cố Ninh khoanh tay, ánh mắt thách thức.
Dung Mặc trầm mặc, đôi mắt u buồn như muốn nhìn thấu tâm can cô. Ánh mắt ấy khiến Cố Ninh bất giác khó chịu, đang định bước về phía anh thì Hắc Diệu đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.
"A Ninh, cô không cần phải đôi co với những kẻ không đáng."
Giọng Hắc Diệu lạnh băng, ánh mắt sắc lẻm như d.a.o hướng về phía Dung Mặc.
Dung Mặc không nao núng, chỉ kiên nhẫn lặp lại: "Tôi chỉ muốn biết sự thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thời Thâm bĩu môi: "A Ninh, sao cô không nhờ tôi? Chuyện nhỏ thế này tôi cũng làm được mà."
"Tôi không dám phiền. Cái hũ rượu sao cuối cùng của tôi đã vào bụng anh rồi, còn gì nữa đâu?"
Thời Thâm há hốc mồm, không kịp phản bác thì Cố Ninh đã quay sang Dung Mặc: "Anh muốn biết sự thật? Theo tôi."
Hai người bước vào biệt thự, để lại đám người phía sau. Thời Thâm định lén nghe nhưng phát hiện Cố Ninh đã dùng Bút Thiên Vận phong tỏa mọi âm thanh.
Trong phòng khách yên tĩnh, Cố Ninh dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào Dung Mặc:
"Anh muốn biết mối quan hệ giữa tôi và Bạch Nghiên, phải không?"
Dung Mặc gật đầu, ánh mắt kiên định.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu: "Tôi không phải chị em song sinh của cô ấy, cũng không phải người quen. Bạch Nghiên chỉ là một mảnh hồn phách của tôi – một phần tôi tách ra và thả xuống Trái Đất."
"Nhưng tôi không ngờ, mảnh hồn đó lại tự sinh ra ý thức, thậm chí tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Cô ấy yêu Dạ Minh, sẵn sàng hy sinh để cứu anh ta."
"Sự thật là, Dạ Minh đáng lẽ đã c.h.ế.t trong đại kiếp nạn vạn năm trước. Nhưng Bạch Nghiên đã thay anh ta gánh chịu. Khi ý thức của cô ấy tiêu tan, mảnh hồn đó tự nhiên trở về với tôi."
"Nhưng anh phải hiểu rõ: Tôi là Cố Ninh, không phải Bạch Nghiên. Dù cô ấy xuất phát từ tôi, nhưng khi có ý thức độc lập, cô ấy đã là một cá thể riêng biệt."
Dung Mặc mặt tái đi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tôi... có thể gặp cô ấy lần cuối không?"
"Không thể." Cố Ninh lắc đầu, giọng dứt khoát. "Cô ấy đã tan biến hoàn toàn. Dù là tôi, cũng không thể hồi sinh một linh hồn tự nguyện hy sinh. Hơn nữa, làm vậy sẽ phá vỡ trật tự thế giới."
Dung Mặc im lặng hồi lâu, rồi thở dài: "Tôi hiểu rồi... Cảm ơn cô đã nói cho tôi sự thật."
"Anh có thể nói với Dạ Minh, nhưng tôi khuyên anh đừng." Cố Ninh bước tới gần hơn, giọng trầm xuống. "Hòa bình hiện tại là thứ Bạch Nghiên đánh đổi bằng mạng sống. Nếu Dạ Minh biết được, sáu giới sẽ lại chìm trong m.á.u lửa. Anh thực sự muốn thế sao?"
Dung Mặc nhắm mắt, gật đầu. Anh hiểu rõ hơn ai hết – đôi khi, sự im lặng chính là cách bảo vệ tốt nhất cho những gì đã mất.
Cố Ninh mỉm cười nhẹ nhõm. Buông tay, cũng là một loại yêu thương.