Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 576



Đi thôi, bạn gái à. Sư phụ đã dành không gian riêng cho chúng ta rồi, hôm nay chúng ta hãy hẹn hò một cách nghiêm túc nào."

Bạch Cảnh Xuyên vừa thấy sư phụ rời đi thì nhẹ nhõm hẳn. Từ nãy đến giờ, anh chẳng thể thoải mái nổi khi sư phụ còn ở bên cạnh – cảm giác giống như bị soi từng hành động nhỏ vậy. Nhưng giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.

Anh quay sang nắm lấy tay Tô Mộc, siết chặt một chút, rồi nhân cơ hội kéo cô vào lòng. Hành động đột ngột khiến Tô Mộc đỏ bừng cả mặt.

"Anh… anh làm gì vậy!" Cô lúng túng đẩy nhẹ nhưng không thoát ra được.

Người đàn ông này thật quá đáng! Sao lúc nào cũng biết cách khiến cô không thể phản ứng kịp như thế chứ!

Trong khi hai người họ đang đắm chìm trong thế giới riêng, thì trên không trung phía xa, ba người vốn tưởng đã rời khỏi – Cố Ninh, Hắc Diệu và Thời Thâm – lại đang âm thầm đứng ẩn thân quan sát tất cả.

"Ồ ồ, không ngờ luôn đó. A Ninh à, đại đệ tử của cô giỏi tán tỉnh thật đấy," Thời Thâm nói với giọng đầy vẻ trêu chọc.

"Anh là một con ch.ó độc thân thì biết gì chứ?" Cố Ninh thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn hai người phía dưới. "Tiểu Bạch thật ra luôn hiểu rõ lòng Tô Mộc, chỉ là cậu ấy giấu rất sâu thôi. Nếu không phải lần đó Nguyệt Ly vô tình giúp hai người trong đoạn hồi tưởng, có lẽ cả đời này họ vẫn còn mù mờ."

Hắc Diệu chỉ khẽ mỉm cười, không xen vào.

Cố Ninh tiếp lời, giọng nhẹ như gió: "Ngay từ đầu, tôi đã biết giữa hai đứa có sợi tơ hồng kết nối. Hơn nữa sợi đó còn rất dày, điều đó chứng tỏ họ đã gắn bó với nhau từ lâu rồi. Tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền, giúp thêm một tay mà thôi."

Cô nhìn theo Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc đang tay trong tay giữa công viên giải trí, nụ cười trên môi đầy vẻ hài lòng.

"À há, cô nói như thể mình không phải là chó độc thân vậy!" Thời Thâm hếch cằm, "Chúng ta ba người, chẳng phải đều cùng hội cùng thuyền sao?"

"Không giống nhau," Cố Ninh liếc mắt nhìn, giọng không nhanh không chậm. "Tôi và A Diệu ít nhất còn có người thích. Còn anh thì sao, Thời Thâm?"

"Tôi... tôi cũng có người thích mà!" Thời Thâm phản bác đầy cứng đầu.

"Nếu anh đang nói đến mấy người bị vẻ bề ngoài giả tạo của anh mê hoặc thì thôi khỏi," Cố Ninh hờ hững buông một câu, rồi quay sang Hắc Diệu: "A Diệu, đi thôi. Về lại vũ trụ."

"Khoan đã!" Thời Thâm gọi với theo, ngơ ngác, "Cô nói sẽ ở lại Trái Đất ba ngày mà?"

Cố Ninh quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyết đoán. "Anh đúng là ngốc thật. Mục đích tôi hạ giới lần này vốn chỉ để xem hai đệ tử của tôi và giúp họ thành đôi. Không ngờ là tôi còn chưa kịp ra tay thì hai đứa đã tự mình hiểu ra. Vậy thì tôi còn lý do gì để nấn ná ở lại nữa?"

Cô nhìn về phía công viên lần cuối, nơi ánh đèn rực rỡ vẫn phản chiếu lên gương mặt rạng rỡ của Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc, rồi khẽ mỉm cười.

"Quả thật cô rất giỏi," Hắc Diệu đáp, giọng trầm ổn. "Vậy đi thôi. Dù sao thế giới loài người này cũng không có gì thú vị để ở lại lâu."

Thời Thâm thì nhún vai, bộ dạng chẳng có gì lưu luyến. Dù sao anh cũng là kẻ du hành trong thời gian và không gian, muốn đi đâu thì đi, chẳng bị trói buộc bởi điều gì… ngoại trừ một nơi.

Nơi đó đầy rẫy những cấm kỵ, ràng buộc, và nếu muốn đặt chân vào, anh có thể sẽ phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình. Nhưng đó lại là nơi anh không thể ngừng nghĩ tới.

Vì ở đó… có một người mà anh không thể buông.

...

Thời Thâm nhìn Cố Ninh, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô vẫn cười nói như thường, vẫn dịu dàng, điềm đạm như mọi khi, nhưng ánh mắt thì lại mang một nỗi buồn khó tả.

Anh cố nén sự nghi ngờ trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:

"A Ninh, có chuyện gì với cô vậy? Tôi cảm thấy cô đang có tâm sự... đúng không?"

Ban đầu Thời Thâm không định hỏi nhiều, bởi anh luôn tôn trọng khoảng lặng riêng của cô. Nhưng ánh mắt cô, biểu cảm cô, tất cả đều khiến anh không thể giả vờ như không thấy.

Cố Ninh khẽ nghiêng đầu nhìn anh, rồi cất giọng chậm rãi:

"Thời Thâm, tôi cũng không định giấu anh... Tôi sắp rời đi."

Thời Thâm sững người, trong thoáng chốc anh tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt của cô quá nghiêm túc, không giống như đang đùa.

"Rời đi? Đi đâu?" – Giọng anh trầm hẳn, nụ cười quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cố Ninh ngước nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh sao lấp lánh lặng lẽ như những linh hồn lang thang.

"Rời khỏi thế giới này… nơi vốn dĩ không thuộc về tôi. Đã đến lúc tôi phải trở về nơi mình thực sự thuộc về rồi."

Giọng cô khàn khàn, chứa trong đó một chút bất lực lẫn tiếc nuối.

Thời Thâm ngập ngừng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời. Cuối cùng, anh chuyển ánh mắt về phía Hắc Diệu – người vẫn đứng bên cạnh im lặng từ đầu đến giờ.

"Vậy... Hắc Diệu và tôi sẽ đi cùng cô chứ?" – Anh hỏi, ánh mắt như dò xét, như mong chờ.

Nhưng Cố Ninh chỉ lắc đầu, mỉm cười nhẹ:

"Không cần đâu. Lần này tôi muốn đi một mình. Tôi không muốn làm phiền hai người nữa."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lời từ chối của cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng Thời Thâm chùng xuống. Anh quay sang nhìn Hắc Diệu với mong đợi nào đó – nhưng gương mặt Hắc Diệu vẫn yên tĩnh, không một gợn sóng. Sự bình thản đến mức kỳ lạ ấy khiến Thời Thâm càng thêm bất an.

Trước nay, mỗi khi Cố Ninh muốn làm gì, người đầu tiên đứng bên cô luôn là Hắc Diệu. Vậy mà giờ đây, khi cô nói sẽ rời đi một mình, anh ấy lại chẳng phản ứng gì cả. Không tranh cãi, không níu kéo, cũng không hỏi han. Thời Thâm cảm thấy điều đó thật không bình thường.

Lẽ nào... Hắc Diệu đã biết trước? Nếu đúng vậy, thì tại sao anh ta lại để cô đi như vậy? Không phải Hắc Diệu là người không thể buông Cố Ninh sao?

Anh càng nghĩ càng rối, nhưng không sao hiểu được điều gì đang thực sự diễn ra.

Đúng lúc đó, Cố Ninh bất ngờ đề nghị:

"Đã lâu rồi chúng ta không uống rượu cùng nhau. Hay là… đến chỗ anh uống một ly rượu chia tay đi, Thời Thâm?"

Thời Thâm nhìn cô một lúc rồi gật đầu. Trong lòng anh chẳng hề vui, nhưng cũng không thể từ chối lời đề nghị ấy.

"Hắc Diệu, lấy giúp tôi vò rượu Tinh Tú say mà tôi để ở chỗ anh đi." – Cố Ninh quay sang, khẽ vỗ vai Hắc Diệu, giọng điệu nhẹ nhàng như không có gì quan trọng.

"Được. Hai người cứ đến Dòng Sông Thời Gian trước, tôi về Vực Thẳm lấy rượu." – Hắc Diệu chỉ đáp gọn, rồi trong chớp mắt, thân ảnh anh đã biến mất.

Thời Thâm mở ra cánh cổng không gian, đưa Cố Ninh đến nơi gọi là Dòng Sông Thời Gian.

Khi vừa đến nơi, anh liền bước nhanh đến chặn trước mặt cô:

"A Ninh, có phải cô và Hắc Diệu đang âm mưu chuyện gì nữa đúng không?"

Giọng anh không lớn, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng nghiêm túc.

Cố Ninh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, chậm rãi bước lên hành lang dài phủ bạc ánh sáng. Cô ngồi xuống một góc, bên cạnh dòng sông thời gian đang chảy trôi lặng lẽ, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại, tựa lưng vào một cột bạc phía sau.

Thời Thâm thở dài, đành ngồi xuống bên phải cô, không nói gì nữa. Anh biết, nếu cô không muốn nói, thì ép cũng chẳng được.

Một lúc sau, Cố Ninh bất ngờ lên tiếng:

"Thời Thâm, trên thế giới này… có nơi nào mà anh không thể đến không?"

Câu hỏi khiến Thời Thâm ngạc nhiên. Anh im lặng trong chốc lát, rồi khẽ nhún vai:

"Chắc là không. Chỉ cần nơi đó có thật, thì tôi đều có thể đến được."

Cố Ninh từ từ mở mắt, quay sang nhìn anh, giọng trầm thấp:

"Vậy... còn Phù Thế Vạn Hoa thì sao?"

Nghe đến bốn chữ đó, ánh mắt Thời Thâm đột nhiên lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng chỉ trong tích tắc. Anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cố làm ra vẻ tự nhiên:

"A Ninh... cô đang nói gì vậy? Tôi... chưa từng nghe đến nơi đó."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com