Cố Ninh cảm thấy bản thân vừa trải qua một giấc mơ rất dài. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra trong giấc mơ ấy đều mơ hồ, như một bức tranh bị sương mù che phủ, khiến cô không thể nhìn rõ được điều gì cụ thể.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt xa lạ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
"A Ninh, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."
Người đàn ông tên Bạch Lâm đang ngồi bên mép giường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô chằm chằm.
Cố Ninh lặng lẽ quan sát anh, không lập tức trả lời. Cô khẽ chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ. Ánh mắt cô dừng lại trên từng vật thể một cách cẩn trọng, như thể cố gắng tìm kiếm một chút manh mối về bản thân.
"Đây là đâu? Tôi là ai? Anh là ai?"
Câu hỏi vừa thốt ra khiến nét mặt Bạch Lâm chợt thay đổi, anh ngây người trong chốc lát, dường như không tin nổi vào tai mình.
"A Ninh, tôi là Bạch Lâm đây! Chẳng lẽ cô không nhớ ra tôi sao? Tôi là người cô tin tưởng nhất... là người luôn ở bên cô!"
Giọng nói của Bạch Lâm mang theo sự kích động. Anh vươn tay định nắm lấy tay cô, nhưng Cố Ninh nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
"Xin lỗi, tôi không nhớ ra được điều gì cả. Cả anh, lẫn bản thân tôi... tôi không nhớ nổi."
Giọng cô trầm tĩnh, nhưng rõ ràng mang theo sự hoang mang. Đôi mắt trong veo ấy hoàn toàn không mang theo chút ký ức nào về người trước mặt.
Bạch Lâm nhìn vào đôi mắt ấy, lòng như trĩu xuống. Dù không muốn tin, nhưng anh buộc phải thừa nhận: Cố Ninh thật sự đã quên sạch quá khứ.
Nhưng điều đó sao có thể xảy ra? Anh nhớ rõ mình đã cất giữ phần lớn ký ức của cô trong chiếc chìa khóa ấy, chỉ xóa đi một phần nhỏ. Theo lý, cô vẫn phải giữ lại ít nhất là những ký ức cơ bản nhất mới đúng.
Anh cau mày, thoáng nghi ngờ liệu cô có đang giả vờ. Thế nhưng, hành động tiếp theo của cô đã đánh tan sự nghi ngờ ấy.
"Nãy giờ nghe anh nói chuyện, có vẻ như anh rất quen thuộc với tôi. Vậy... anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi là ai không?"
Đôi mắt Cố Ninh bắt đầu ửng đỏ, môi mím chặt lại như đang cố nén cảm xúc. Cô nhìn Bạch Lâm bằng ánh mắt đầy mong đợi, thậm chí là một chút tủi thân.
Bạch Lâm khựng người lại. Trước đây dù là khi Cố Ninh bị pháp trận Tuyệt Diệt làm mất trí, cô vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng. Chưa bao giờ anh thấy cô yếu đuối như thế này.
Nếu cô đang giả vờ, thì quả thật... cô đã thay đổi hoàn toàn.
"A Ninh, đừng lo. Tôi sẽ nói cho cô biết."
Bạch Lâm dịu giọng, chậm rãi nói: "Cô tên là Cố Ninh. Là người cai trị thế giới này. Tôi cũng giống cô, là người được lựa chọn. Tôi tên Bạch Lâm. Trước đây cô thường gọi tôi là A Lâm, bởi vì tôi là vị hôn phu của cô."
Cố Ninh sững sờ nhìn Bạch Lâm. Ánh mắt cô đầy nghi hoặc, dường như đang cân nhắc từng lời anh nói.
Bạch Lâm hiểu, chỉ hai câu nói không thể khiến cô tin tưởng được. Anh liền nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Đi với tôi một chút. Tôi sẽ cho cô thấy điều này."
Anh dẫn cô đến một quảng trường rộng lớn, nơi đặt hai pho tượng khổng lồ giữa trung tâm. Một nam, một nữ, đứng cạnh nhau. Ánh mắt người đàn ông dường như đang hướng về người phụ nữ, còn ánh mắt của người phụ nữ thì thẳng thắn, kiên định, nhìn về phía chân trời xa xăm.
"Nhìn kìa, A Ninh. Đó là tượng của hai chúng ta. Dân chúng đã đích thân điêu khắc nên theo hình mẫu của cô và tôi."
Cố Ninh nhìn chăm chú vào pho tượng người phụ nữ. Trong đáy mắt cô chợt hiện lên một tia cảm xúc khó gọi tên.
"Đó là tôi sao?" – cô khẽ hỏi, giọng như tự nói với chính mình.
Bạch Lâm không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt cô, chỉ cười đáp lại: "Đúng vậy. Lúc đầu hai bức tượng này định làm bằng công nghệ mô phỏng hiện đại nhất, nhưng chính cô đã yêu cầu làm bằng phương pháp thủ công cổ xưa. Tôi không thể không đồng ý, vì cô muốn như vậy mà."
Nghe đến đó, Cố Ninh khẽ lắc đầu: "Bạch Lâm, tôi có thể tin một phần những gì anh nói, nhưng riêng chuyện anh là vị hôn phu của tôi... tôi không thể tin được."
"Tôi không rõ vì sao, nhưng khi nhìn vào bức tượng kia, tôi cảm thấy... người phụ nữ đó sống vì chính mình, không bị ràng buộc bởi ai cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lời nói của cô khiến nụ cười trên mặt Bạch Lâm khẽ tắt đi. Anh vô thức siết chặt bàn tay đang giấu sau lưng. Anh biết Cố Ninh không dễ bị lừa, dù là lúc mất trí.
Tuy nhiên, anh cũng không vội vàng. Ép buộc lúc này chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
"Không sao cả. Cô có thể từ từ nhớ lại. Nếu cô muốn đi dạo, tôi có thể cử người đi cùng. Biết đâu khi nhìn thấy những nơi từng sống, cô sẽ nhớ ra điều gì đó."
"Vậy thì... cảm ơn anh."
Nghe lời cảm ơn ấy, Bạch Lâm bỗng khựng lại. Anh bước đến, đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm túc.
"A Ninh, cô không cần phải nói lời cảm ơn với tôi. Cô quên rồi sao? Trước đây giữa chúng ta, chưa bao giờ cần những lời khách sáo như vậy."
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt anh trắng như tuyết, khiến cô chợt cảm thấy bối rối.
"Tại sao?"
"Ngốc quá." – Bạch Lâm bật cười. – "Vì chúng ta là người thân thiết nhất. Cô và tôi, không cần phải khách sáo."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Nụ cười của anh rất dịu dàng. Nhưng trong mắt Cố Ninh, đó lại là một sự trào phúng cay đắng.
"Thật là như vậy sao?"
Trong đầu cô, một giọng nói vang lên đầy khinh miệt: "Chậc, Bạch Lâm đúng là mặt dày. Nói dối mà không chớp mắt."
Một giọng khác lạnh nhạt đáp lại: "Cũng phải thôi. Nếu không có sự dung túng của cô trước đây, liệu anh ta có leo lên được vị trí đó?"
Sự thật là — Cố Ninh chưa từng mất trí nhớ. Sau khi hợp nhất với bản thể, cô đã khôi phục một phần ký ức. Chỉ tiếc là, vì từng sử dụng một loại cấm thuật, phần ký ức ấy không thể truyền lại trọn vẹn.
Vậy nên, cô lựa chọn thuận nước đẩy thuyền. Dù gì cũng là trò chơi giữa những "cáo già" đã sống hàng nghìn năm — ai thắng, ai thua, còn chưa biết được.
"Chúng ta đã hợp nhất, vậy cô nói gì cũng là nói chính mình. Làm vậy có ích gì chứ?" – giọng bản thể khẽ vang lên trong đầu.
Cố Ninh chẳng buồn đáp lại. Trong thâm tâm, cô ghét chính bản thân mình của trước kia — quá ngây thơ, quá dễ bị thao túng. Biết rõ Bạch Lâm có âm mưu, nhưng lại chẳng làm gì. Thậm chí còn để anh ta áp chế mình.
Thật là ngu xuẩn không gì bằng.
"Ừm." – Cô khẽ gật đầu, cắt đứt dòng suy nghĩ.
"Giờ tôi muốn đi dạo một chút. Anh có thể sắp xếp ai đó đi cùng tôi không?"
Bạch Lâm ngẫm nghĩ, rồi khẽ cười: "Hay là... để tôi dẫn cô đi? Cô thấy sao?"
Cố Ninh ngạc nhiên nhìn anh, như thể không tin vào tai mình.
"Hả? Thật vậy sao? Có phiền anh quá không?"
"Không đâu. Với tôi, được đi cùng cô là vinh hạnh."
Anh chìa tay ra. Cố Ninh thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đặt tay mình vào tay anh.
Trong đầu cô, bản thể bật cười giễu cợt: "Thấy chưa? Bạch Lâm nhìn thì vô hại, nhưng thật ra tâm tư sâu không đáy."
"Biểu hiện của cô lúc nãy rất tốt, hoàn hảo không chê vào đâu được. Nhưng anh ta vẫn chưa tin hoàn toàn đâu."
Cố Ninh không trả lời. Cô biết rõ Bạch Lâm vẫn đang nghi ngờ. Nhưng cô cũng chẳng hề lo lắng.
Bởi một người lúc nào cũng sống trong sự nghi kỵ, cuối cùng chỉ tự hủy hoại mình mà thôi.
Muốn chơi trò tâm lý với cô ư? Thử xem ai là người thắng cuộc.