Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 590



Hắc Diệu khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt anh nhìn cô đầy đau đớn. Người con gái anh yêu đang ở ngay trước mắt, nhưng cô lại chẳng còn nhớ gì về anh.

Anh không ngờ rằng có một ngày, câu nói đùa trước kia của A Ninh rằng "sẽ quên hết tất cả" lại thành sự thật.

Hiện tại, đối với cô, họ chỉ là những kẻ xa lạ đến từ thế giới khác.

"Không được... Anh không thể để mọi chuyện kết thúc như thế..."

Trong lòng Hắc Diệu thầm hạ quyết tâm. Anh nhất định phải giúp A Ninh khôi phục ký ức. Cô không thể quên anh như vậy được!



“Diễn cũng giỏi lắm đấy.”

Một giọng nói vang lên từ ý thức cũ của cô. Có vẻ như bản thể của Cố Ninh đã khiến chính cô cũng phải thán phục.

“Cũng tạm thôi.”

Cố Ninh cười nhẹ, đáp lại.

“Nhưng cô thật sự định giấu họ mãi như vậy sao? Cô nghĩ Hắc Diệu sẽ nghe theo cô vô điều kiện à?”

“Không, tất nhiên là không.”

“Vậy cô định làm gì?”

“Tương kế tựu kế. Bạch Lâm chẳng phải đang cố lôi kéo tôi tham gia cái gọi là lễ chúc phúc gì đó sao?”

“Nếu tôi tung tin về việc có kẻ ngoại lai xâm nhập, anh ta sẽ không nghi ngờ tôi sao?”

“Không đâu. Thật ra từ đầu đến giờ, anh ta chưa bao giờ tin rằng tôi thực sự mất trí nhớ. Đã vậy, sao tôi không khiến anh ta hoàn toàn tin tưởng nhỉ?”

“À, hiểu rồi.”

Ý thức cũ gật đầu, giờ thì cô đã hiểu ý đồ của bản thể mình: Muốn khiến Bạch Lâm buông lơi cảnh giác bằng chính sự giả vờ ngây thơ này.

Chỉ có điều, cô không ngờ rằng Bạch Lâm lại là kẻ đề phòng sâu sắc đến thế. Gã thậm chí đã không còn tin bất cứ ai, kể cả bản thể của cô.

“Cô đang tiếc nuối à?”

Cố Ninh khẽ nghiêng đầu, thấy ý thức cũ im lặng liền lên tiếng hỏi.

“Cô tưởng tôi tiếc cho Bạch Lâm sao? Không đâu. Nếu tôi có tiếc thì chỉ tiếc cho hai người đàn ông kia thôi. Họ bị cô xoay như chong chóng mà còn bị lợi dụng nữa.”

“A Diệu và Thời Thâm đều không nghe lời tôi, cứ cố chấp dính vào chuyện của tôi. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Nếu không dùng cách này, họ chắc chắn sẽ không thể rời khỏi Phù Thế Vạn Hoa một cách an toàn.”

“Cô thực sự tin như vậy à?”

Ý thức cũ vẫn còn một chút nghi ngờ. Dù cô không nói ra, nhưng trong lòng hiểu rõ—nếu Thời Thâm và Hắc Diệu thật sự hợp lực, e rằng họ đủ sức phá hủy cả nguồn năng lượng cốt lõi của Phù Thế.

Và điều này... chỉ một mình cô biết mà thôi.

"Không phải vì tôi chắc chắn, mà là tôi không dám đánh cược."

Giọng Cố Ninh bình thản nhưng mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển. Cô lặng lẽ nhìn xuống mặt đất, rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.

"Chuyện của tôi... vốn dĩ nên do chính tôi giải quyết. Dù A Diệu và Thời Thâm có liên quan đến nơi này, tôi vẫn không muốn kéo họ vào. Nếu bánh xe số phận đã định sẵn, thì tôi sẽ là người tự tay phá vỡ nó."

Ngay khi dứt lời, Cố Ninh bất ngờ mở mắt, đụng ngay ánh nhìn sâu thẳm, đen láy như hắc diệu thạch của Hắc Diệu. Hai người lặng lẽ đối diện nhau, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt dò xét đối phương.

Hắc Diệu cảm thấy như bị hút vào đôi mắt trong vắt ấy. Rõ ràng là ánh mắt xa lạ, nhưng lại khiến tim anh như thắt lại—quá đỗi quen thuộc.

"A Ninh..." Anh khẽ gọi.

Bất ngờ, Cố Ninh nghiêng người ngồi dậy từ dưới đất, nắm chặt cổ tay Hắc Diệu, ánh mắt nghi hoặc.

"Vì sao trên người anh... lại có khí tức thuộc về tôi?"

Giọng cô không cao, nhưng rõ ràng mang theo sự cảnh giác. Hắc Diệu không đáp ngay, đôi mắt anh đỏ hoe, cổ họng như nghẹn lại. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên n.g.ự.c mình.

"Nơi đây—chính là mạng sống của em." Anh nói khẽ, mắt vẫn nhìn cô chăm chú. "Là em đã đặt nó vào đây. A Ninh, xin em, đừng quên tôi..."

"...Xin lỗi." Cố Ninh nhẹ giọng, ánh mắt có phần mềm lại nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Tôi thật sự không nhớ được. Dù không rõ tại sao khí tức của tôi lại hiện diện trên cơ thể anh... nhưng tôi sẽ không làm hại các anh. Miễn là các anh không vượt qua giới hạn tôi đặt ra."

Cô khẽ thu ánh mắt lại, như muốn che giấu cảm xúc thoáng hiện trong đó.

"Tôi hiểu rồi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắc Diệu khẽ gật đầu, xoay người định rời đi. Nhưng chưa kịp bước, Cố Ninh bất ngờ kéo mạnh anh ngã xuống đất. Trong chớp mắt, cô lật người, dùng cả hai tay khóa chặt anh dưới thân mình.

"!!!"

"Đừng nhúc nhích." Giọng Cố Ninh dịu nhẹ nhưng mang theo mệnh lệnh. "Sức mạnh trên người anh... rất có ích với tôi."

Cô mỉm cười nhìn Hắc Diệu đang đỏ bừng mặt, hoàn toàn bất ngờ trước hành động này. Cảm xúc lẫn lộn hiện rõ trong ánh mắt anh—xấu hổ, bối rối... và có chút mong chờ.

"A Ninh, em..."

Người đàn ông từng lạnh lùng như sắt đá giờ phút này lại đỏ mặt đến không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Anh tên gì?" Cố Ninh nhẹ nhàng nhấc một lọn tóc đen trên trán anh, hỏi với vẻ đùa cợt.

"Hắc Diệu." Anh nhỏ giọng trả lời, giọng gần như run lên.

"Vậy, tôi gọi anh là A Diệu nhé." Cô khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong cong. "Anh có muốn ở lại thế giới này cùng tôi không?"

"...Em vừa nói gì cơ?"

Hắc Diệu sửng sốt, ngỡ như mình nghe nhầm. Cô ấy vừa mời anh ở lại? Nhưng chẳng phải cô ấy đã quên anh rồi sao?

"Sao? Không muốn à?"

Thấy anh không trả lời ngay, Cố Ninh nhíu mày, bỏ lọn tóc ra khỏi tay, nụ cười cũng lạnh đi đôi chút.

"Không... không phải là không muốn." Hắc Diệu lắc đầu. "Chỉ là... A Ninh, thay vì ở lại đây, tôi càng muốn đưa em rời khỏi nơi này."

"Tôi sẽ không đi."

Cố Ninh thả anh ra, nhẹ nhàng đứng dậy phủi bụi trên váy. Vừa rồi, cô chỉ muốn trêu đùa một chút, không ngờ lại khiến người ta nghiêm túc.

"Vừa nãy trông cô chẳng khác gì một nữ lưu manh trêu chọc trai ngoan." Ý thức cũ trong cô lên tiếng châm chọc.

"Thế à? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà."

Cố Ninh nhún vai, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.

Cô thầm nghĩ: không ngờ A Diệu lại thuần khiết đến thế. Trước kia cứ nghĩ anh ta lạnh lùng, hóa ra lại ngây thơ như vậy.

"Thấy chưa, cô khiến người ta động lòng rồi đấy. Nếu không phải vì sợ cô đang mất trí nhớ, có lẽ anh ta đã sớm phản công rồi." Ý thức cũ trêu tiếp.

"Không sao cả. Tôi nói thế cũng là đang khen chính mình thôi."

"Chậc, vừa nãy cô còn nói tôi là tôi, cô là cô. Giờ lại bảo là cùng một thể rồi?"

Ý thức cũ bật cười, chưa bao giờ thấy bản thể của mình mặt dày như thế.

Lúc này, Hắc Diệu đứng dậy, thấy Cố Ninh quay đi không để ý đến mình thì luống cuống giải thích:

"A Ninh, đừng giận. Tôi không có ý—"

Cố Ninh phẩy tay ngắt lời anh.

"Hắc Diệu, tôi biết cơ thể anh có mang sức mạnh của tôi. Có lẽ trước đây chúng ta từng thân thiết. Nhưng hiện tại, trước khi tôi lấy lại ký ức, việc giữ các anh lại không có nghĩa là tôi hoàn toàn tin tưởng."

Giọng cô trầm xuống.

"Tôi chỉ có thể khuyên các anh một điều: hãy cẩn trọng. Đừng thử chạm đến giới hạn của tôi."

Dứt lời, Cố Ninh xoay người rời đi, bóng dáng cô khuất dần về phía rìa của Phù Thế.

Cô không thể tiếp tục nói chuyện với Hắc Diệu. Càng gần anh, càng dễ mất kiểm soát. Cô không muốn để lộ sơ hở.

Bên trong, ý thức cũ tiếp tục lên tiếng.

"Rốt cuộc cô định làm gì? Cô biết rõ cái gọi là nghi thức chúc phúc của Bạch Lâm là một cái bẫy, mà vẫn muốn đi?"

"Anh ta bày sẵn mồi, không đi thì uổng công người ta chuẩn bị." Cố Ninh khẽ nhếch môi.

"Vậy... cô không chuẩn bị gì sao?"

"Sao cô biết tôi không chuẩn bị?" Cố Ninh cười nhẹ. "Thật ra, tôi cũng mong chờ lắm chứ."

Ý thức cũ sững người, bất giác rùng mình.

"Đột nhiên tôi thấy may mắn... vì chúng ta là một thể."

Cô chợt nhận ra, bản thể của mình không chỉ thông minh—mà còn quá đáng sợ.

Cô ta định tính kế Bạch Lâm...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com