Tại lối ra của Phù Thế Chi Địa, Thời Thâm và Phù Trần đã đợi sẵn. Thấy Cố Ninh xuất hiện, cả hai lập tức tiến lên.
"A Ninh, cô…"
"Hắc Diệu đã trở về rồi. Thời Thâm, anh có muốn tôi dẫn đến Quảng Trường Trung Tâm không?"
Cố Ninh thấy vẻ mặt căng thẳng của họ, liền chủ động đổi chủ đề.
"A Ninh, cô thật sự ổn chứ?"
Thời Thâm nhìn cô chằm chằm. Anh biết cô đang tránh né, nhưng vẫn lo lắng hỏi.
"Anh nghĩ tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Thôi nào, hai người đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy nữa, lấy lại phong thái vốn có đi chứ."
Cô vỗ nhẹ lên trán hai người họ, cố gắng khiến không khí bớt căng thẳng.
"Ê ê ê! Đừng so tôi với cái tên mặt lạnh đó chứ. Tôi đẹp trai hơn Hắc Diệu gấp mấy lần!"
Phù Trần nhanh chóng bật lại, lấy lại dáng vẻ tự mãn thường thấy.
"Thật là nực cười. Với cái mặt đó mà còn chê Hắc Diệu à? Hắn đẹp trai hơn anh nhiều."
Thời Thâm trợn mắt.
"Này này, tôi mới là người đẹp trai nhất ở Phù Thế Vạn Hoa!"
"Đẹp trai nhất? Tôi thấy là xui xẻo nhất thì đúng hơn."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Anh muốn c.h.ế.t à?"
"Anh nghĩ tôi sợ anh chắc?"
...
Cố Ninh ôm đầu, nhìn hai người đang cãi nhau như trẻ con mà bất lực. Cô định lẳng lặng rút lui thì cả hai lại đồng thanh gọi cô.
"A Ninh đừng đi!"
"Sao vậy?"
"Cô làm trọng tài đi! Chúng tôi muốn thi xem ai đẹp trai hơn!"
"Không hứng thú."
Cô lạnh lùng từ chối không chút do dự.
"Vậy cô đánh giá đi! Giữa tôi, Thời Thâm và cả Hắc Diệu – ai là người đẹp trai nhất?"
"Tranh cãi mấy chuyện này để làm gì? Hai người là những kẻ đứng đầu Phù Thế Vạn Hoa đấy, nếu bị dân chúng nghe thấy, không xấu hổ à?"
"Đúng rồi! Vậy để dân chúng quyết định đi!"
Phù Trần vỗ tay cái đét, hào hứng đề nghị.
"Anh có dám không?"
"Có gì mà không dám!"
"Đi, đến Quảng Trường Trung Tâm! A Ninh cũng đi – để làm chứng!"
Cố Ninh thở dài, thầm nghĩ Hắc Diệu thật ra cũng không tệ, ít nhất còn biết kiềm chế hai tên ngốc này.
Tại Quảng Trường Trung Tâm, Phù Trần và Thời Thâm đang hí hoáy dựng tượng của mình, thu hút không ít ánh nhìn của thần dân.
"Bọn họ đang làm gì vậy nhỉ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Cố Ninh quay đầu, thấy Diệp Thư đang đứng bên ngoài quảng trường, vẫy tay gọi cô.
Cô do dự một chút rồi mở cổng, ra hiệu cho Diệp Thư bước vào.
"Chủ nhân… ngài đích thân tiếp tôi sao?"
Diệp Thư bất ngờ, mặt đầy vui mừng.
"Cậu đến tìm tôi có việc gì sao?"
"À, tôi muốn hỏi… chủ nhân đã khôi phục trí nhớ hoàn toàn rồi phải không?"
"Hôm đó cậu đã thấy rồi mà. Tôi nhớ lại hết rồi."
Cố Ninh mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Chủ nhân… xin lỗi. Thực ra tôi biết Bạch Lâm đang lừa người, nhưng…"
Diệp Thư gãi đầu, ngập ngừng chưa nói hết đã bị cô ngắt lời.
"Không cần xin lỗi. Tôi không bị hắn ta lừa đâu. Dù mất trí nhớ, cậu nghĩ tôi dễ quên như vậy sao?"
"Chủ nhân đúng là quá lợi hại rồi… À, nhưng mà… hai người kia đang làm gì thế ạ?"
Diệp Thư ngẩn người nhìn hai bức tượng đang được “chăm chút”.
"Họ đang thi xem ai đẹp trai hơn, rồi nhờ dân chúng bỏ phiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"...Cái gì?"
Diệp Thư gần như không tin nổi tai mình.
"Đừng lo, tuy họ có hơi trẻ con một chút, nhưng vẫn là những người quản lý đáng tin cậy."
Nghe vậy, cậu bỗng nghiêm túc lại.
"Chủ nhân, ý người là… người sẽ không quản lý Phù Thế Vạn Hoa nữa?"
"Ta quản lý lâu rồi, giờ đến lúc nghỉ ngơi một chút."
Cố Ninh khẽ cười. "Tôi vẫn ở đây, chỉ là trao lại quyền lực thôi."
"Thì ra là vậy…"
Nghe xong lời giải thích, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứ tưởng chủ nhân đại nhân lại có ý định rời khỏi thế giới này một lần nữa, nên mới từ chối tiếp nhận quyền lực kia.
Nay biết rõ sự tình, cậu thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
"A Ninh, cô đang làm gì ở đây vậy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khi Thời Thâm và Phù Trần cùng lúc bước đến. Hai người vừa xuất hiện liền đưa mắt liếc nhìn Diệp Thư đầy tò mò. Dường như họ cũng đang thắc mắc, một người bình thường như cậu làm sao lại có thể vào được nơi đặc biệt như Phù Thế Chi Địa.
Không đợi họ hỏi, Diệp Thư đã nhanh chóng cúi đầu hành lễ, giọng lễ phép:
"Diệp Thư kính chào hai vị đại nhân."
Phù Trần nheo mắt nhìn cậu một lượt, sau đó gật đầu như đã xác nhận được điều gì.