Livestream Huyền Học, Tỷ Người Vây Xem

Chương 4



“Nhìn đi, vị hôn thê của cậu kìa.”

 

Hạ eo của Hoắc Thiếu Minh bị ai đó huých một cái, anh ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, ba người đang bước xuống từ cầu thang xoắn ốc.

 

Bên trái bên phải bà Đường Minh Mi là hai cô gái, đều mặc Hán phục. Một người là Lục Mộng Khê, người còn lại chính là Lục Vân Dao – thiên kim thật  vừa mới được tìm về.

 

Hoắc Thiếu Minh biết người bạn mình nói đến là Lục Vân Dao, lòng anh rối như tơ vò: “Vị hôn thê gì chứ, hôn thê của tôi là Lục Mộng Khê.”

 

Lục Mộng Khê xuất sắc đến mức đủ khiến Hoắc Thiếu Minh không thể rời mắt. Cô có một khí chất cổ điển, thanh nhã khiến anh say mê.

 

Từ lâu, Hoắc Thiếu Minh đã tưởng tượng về cuộc sống sau hôn nhân với Lục Mộng Khê, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, đối tượng liên hôn lại đổi thành Lục Vân Dao.

 

Người bạn của anh – Vu Thiên Thăng – biết Hoắc Thiếu Minh đã có cảm tình với Lục Mộng Khê, giờ đột ngột đổi người, chắc chắn khó mà chấp nhận nổi. Trong lòng hắn nghĩ, tốt nhất là nên sớm bồi dưỡng tình cảm với người mới, dù sao đến năm hai mươi tuổi cũng phải làm lễ đính hôn chính thức.

 

Hắn nhún vai: “Ông nội nhà cậu…”

 

Hoắc Thiếu Minh vừa nghe đến ông nội thì liền cau mày, nói với Vu Thiên Thăng bằng giọng khó chịu: “Đừng nhắc nữa, tới đâu hay tới đó đi.”

 

Người đang để tâm không chỉ có Hoắc Thiếu Minh, mà còn có cả Lục Quân Dật. Anh nhận ra bộ quần áo trên người Lục Vân Dao – anh đã từng thấy Lục Mộng Khê mặc qua.

 

Từ lúc Lục Vân Dao trở về, anh đã lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Lục Mộng Khê, sợ cô ấy bị chèn ép. Giờ phút này, đúng như anh dự đoán.

 

Lông mày Lục Quân Dật khẽ nhíu lại, ánh mắt âm trầm như sắp có giông tố: “Ba, nhìn đi, rõ ràng đã chọn xong lễ phục rồi, cô ta lại mặc đồ của Mộng Khê.”

 

Lục Bằng ngẩng đầu nhìn Lục Vân Dao, ngược lại còn thoáng giãn lông mày. Trước đây ông thất vọng với Lục Vân Dao bao nhiêu, giờ lại có chút hài lòng.

 

Tuy Lục Vân Dao chưa khai thông hoàn toàn các huyệt đạo, chưa thực sự bước vào cảnh giới tu tiên, nhưng tinh thần và khí chất đã khác xưa rất nhiều.

 

Lục Bằng gật nhẹ: “Ít ra đã biết đứng thẳng lưng rồi, chỉ là đầu óc vẫn rối bời.”

 

Lục Quân Dật nói: “Nhìn cái váy cô ta mặc đi, rõ ràng là váy của Mộng Khê.”

 

Lục Bằng vẫy tay gọi Lục Vân Dao đang bước xuống. Đợi cô lại gần, ông mở lời hỏi: “Sao con lại mặc váy của Mộng Khê? Hơn nữa cái váy đó con bé từng mặc rồi.”

 

Rõ ràng hai cha con để ý đến hai việc hoàn toàn khác nhau.

 

Lục Quân Dật thấy em gái cướp đồ của Mộng Khê, còn Lục Bằng lại nghĩ: Tại sao Mộng Khê lại đưa đồ cũ cho Vân Dao mặc?

 

Lục Mộng Khê giải thích: “Lễ phục của em gái tạm thời không vừa, mẹ nói mặc Hán phục là được rồi. Em với em gái dáng người tương đương, nên đồ lấy từ chỗ em. Có cái là mới, có cái đã mặc rồi. Em mang nhiều bộ để em gái chọn cái hợp nhất. Mà bộ này rất hợp với màu da của em ấy.”

 

Đường Minh Mi cũng gật đầu: “Màu da trông sáng hẳn, Vân Dao hợp màu này lắm. Thời gian gấp quá, quần áo của con bé cũng chưa kịp chuẩn bị nhiều, lần sau sẽ mua thêm. Hôm nay đành vậy thôi.”

 

Lục Vân Dao gật đầu nhẹ: “Là vậy đấy.”

 

Cô không để tâm là đồ cũ hay không, chỉ cần ứng phó xong bữa tiệc tối nay là đủ rồi.

 

Ba người phụ nữ đã đạt được nhất trí, Lục Bằng cũng không nói gì thêm. Nhưng Lục Quân Dật thì không chịu bỏ qua.

 

Anh không nhịn được lên tiếng: “Em không nên mặc váy của Mộng Khê. Nhà họ Lục chúng ta đâu có thiếu tiền. Ba đã nói rồi, sẽ đối xử công bằng với hai người. Em đừng động đến bất cứ thứ gì của chị ấy nữa.”

 

Lục Bằng cười khẽ: “Vân Dao, ý anh con là cái váy này chị con từng mặc rồi, nhà ta không thiếu gì, không cần phải mặc đồ cũ của chị. Tất cả những gì chị con có, con cũng sẽ có.”

 

Ông liếc mắt cảnh cáo con trai, trong lòng nghĩ: Còn cần Vân Dao hiến tủy nữa, lúc này không nên nói mấy lời khiến người ta khó chịu.

 

Nhưng Lục Quân Dật không thấy mình nói sai. Trong mắt anh, Lục Mộng Khê không phải người nhà họ Lục thật sự, vị trí của cô rất khó xử. Nếu anh không nói giúp cô, ai sẽ bảo vệ cô?

 

Đường Minh Mi bước lên giảng hòa: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Là do mẹ sơ suất, sau khi chọn lễ phục lẽ ra nên xem lại một chút.”

 

Lục Vân Dao bật cười: “Đúng vậy, tiệc cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ, bắt đầu sớm thì kết thúc sớm.”

 

Tuy cô từng xuyên đến giới tu tiên, nhưng không phải kẻ ngây thơ. Tu luyện suốt hai năm, từng vào nhiều tiểu bí cảnh để tìm cơ duyên, cô đã là Diêu Quang Tôn Giả – từ luyện khí kỳ đến hóa thần kỳ, trải qua bao nhiêu sóng gió. Mấy màn đối đầu giữa Lục Bằng và Lục Quân Dật, cô nhìn thấu nhưng không vạch trần.

 

Lúc này, cụ ông nhà họ Lục – Lục Khuê – cũng bước đến, Lục Bằng chỉnh lại trang phục, chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ông điều chỉnh micro, cất giọng: “Thưa các vị khách quý có mặt hôm nay, hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày con gái tôi, Lục Vân Dao, chính thức trở về nhà họ Lục, được ghi danh vào gia phả.”

 

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

 

Sau đó, ông tóm tắt quá trình tìm lại con gái, thông báo Lục Vân Dao đã đỗ Đại học Khoa học Kỹ thuật Kinh Đô, chuẩn bị nhập học năm nhất.

 

Sau khi thương lượng với nhà họ Dương, Lục Mộng Khê vẫn mang họ Lục, ghi danh là con nuôi nhà họ Lục. Vì Mộng Khê học năm hai, nên cô sẽ là chị cả, Vân Dao là em gái.

 

Nói đến đây, bà Đường Minh Mi dắt Lục Mộng Khê lên sân khấu.

 

Bà nhẹ nhàng đẩy lưng Mộng Khê, để hai cô con gái đứng cạnh nhau.

 

Lục Vân Dao phối hợp làm phông nền, trong đầu lại nghĩ về việc tu thành tiên. Làm việc tốt, tích đức chắc là một phần. Nhưng hôm nay trễ rồi, việc tốt để ngày mai làm tiếp vậy.

 

Tối nay về cô có thể dùng chút linh khí còn sót lại để tẩy rửa kinh mạch, rồi hấp thu tinh hoa ánh trăng.

 

Lão gia Lục Khuê đứng bên cạnh đã nhìn ra sự lơ đễnh của Lục Vân Dao, chỉ lắc đầu. Dù cô là con cháu ruột thịt, nhưng huyết thống không đại diện cho tất cả. Ông vẫn thích Lục Mộng Khê hơn.

 

Lục Mộng Khê giống như nữ tử cổ đại, cử chỉ nhã nhặn tao nhã, khiến ông – người từng trải – như được sống lại thời xưa, càng thêm yêu quý cô cháu gái này.

 

Dù đây là buổi tiệc chào đón Lục Vân Dao, nhưng ai cũng biết cô lớn lên ở nông thôn, lại còn nhuộm tóc loang lổ, nên chẳng ai bắt chuyện. Ngược lại, phần lớn khách mời đều tìm đến giao lưu với Lục Mộng Khê.

 

Tuy là con nuôi, nhưng cô thật sự quá xuất sắc – thi đỗ Đại học Kinh Đô bằng năng lực, lại tinh thông cầm kỳ thi họa, thơ phú nhạc họa.

 

Cô chính là kiểu “con nhà người ta” điển hình. Trước đây đã có hôn ước, nay chỉ là con nuôi, có thể tìm mối khác tốt hơn. Một cô gái thế này, dĩ nhiên xứng với môn đăng hộ đối.

 

Lục Mộng Khê giữ nụ cười nhã nhặn, đứng cạnh Lục Quân Dật, rõ ràng rất quen với các buổi tiệc tùng hào môn.

 

Cô cầm ly sâm panh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ. Khi không uống, cô không đưa ly cho nhân viên phục vụ mà đưa cho Lục Quân Dật – cô luôn cẩn thận với đồ uống.

 

Lục Quân Dật cũng không phiền, thậm chí còn giúp cô chỉnh lại tua rua trên trâm cài, hay cầm ly giúp cô.

 

Khi tiệc đã đi được một nửa, Lục Bằng đề nghị Lục Mộng Khê biểu diễn đàn tì bà.

 

Sắc mặt cô thoáng cứng lại – cô không quen biểu diễn trước đám đông.

 

Lục Quân Dật lập tức chen vào: “Ba, Mộng Khê đâu phải nghệ sĩ biểu diễn.”

 

Ngược lại, Lục Mộng Khê nói: “Không sao, con có livestream trên DouDou mà, con biểu diễn cũng được.”

 

Cô biết mình không phải con ruột của nhà họ Lục, nên cảm thấy vẫn nên lên biểu diễn. Nhưng trong lòng lại dấy lên chút hối hận vì đã ở lại nhà họ Lục.

 

Cô mặc cổ phục, những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên, khiến người nghe như mê mẩn.

 

Lục Vân Dao cầm món tráng miệng trong tay, thong thả thưởng thức, lắng nghe tiếng đàn.

 

Công bằng mà nói, Lục Mộng Khê thực sự đàn rất hay, khó trách mọi người đều say mê.

 

Cô đi ngang qua sau lưng một người tên Lãnh Gia Thụ, đang livestream bằng điện thoại.

 

Thị lực cô quá tốt, nên vô tình nhìn thấy bình luận trong livestream.

 

【Hay quá! Không hổ là tiệc nhà họ Lục! Lên DouDou mà được xem đại tiệc nhà hào môn thật sự! Đừng quay chỗ khác nhé, tôi muốn xem cô chị đẹp đàn tì bà!】

 

【Nói là tiệc chào đón thiên kim thật về nhà mà, sao không thấy đâu cả?】

 

【Nghe nói thiên kim thật sống rất khổ, hy vọng cô ấy đừng ghen tị với chị hoa khôi. Dù sao cũng về hào môn rồi, sẽ sớm tốt thôi.】

 

【Đây là lần đầu tôi thấy quay còn đẹp hơn tự chụp. UP chủ "Mộng Hồi Đại Khê" đúng là thần rồi!】

 

ID “Mộng Hồi Đại Khê” chính là của Lục Mộng Khê – Lục Vân Dao có ấn tượng.

 

Cô ăn hết món tráng miệng trong tay, tiện tay đưa vỏ hộp cho một nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua, rồi lịch sự từ chối lời mời khiêu vũ…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com