Livestream Huyền Học, Tỷ Người Vây Xem

Chương 7



Khu biệt thự rất rộng, bởi vì mật độ xây dựng thấp, suốt quãng đường đi bộ, Lục Vân Dao chỉ nhìn thấy một ông lão đang luyện thái cực quyền.

 

Ra khỏi khu biệt thự, không xa cổng có một trạm xe buýt.

 

Lục Vân Dao lên xe buýt, đi đến trung tâm thành phố.

 

Sáu giờ sáng, trên đường người qua lại vẫn còn rất thưa thớt.

 

Bụng cô réo lên "ùng ục" vì đói.

 

Cô vào tiệm Mặc Đang Đang (McDonald's) ăn sáng.

 

Trước đây, vì quá nghèo, cô chưa từng ăn món ăn nhanh kiểu Tây này. Nhân lúc hiện giờ chưa bước vào giai đoạn bế quan nhịn ăn, cô tranh thủ thỏa mãn chút nguyện vọng xưa.

 

Lục Vân Dao chọn phần ăn rẻ nhất có kèm burger.

 

Rau xà lách rửa khá sạch, chỉ là khi ăn kèm với gà rán và loại sốt trắng đặc kia thì vị khá kỳ lạ.

 

...

 

...

 

Lục Vân Dao ăn không quen, nhưng cô không bao giờ lãng phí đồ ăn, vẫn ăn hết sạch chiếc burger.

 

Khi đang dùng bữa sáng, cô để ý thấy một người ăn xin bên ngoài tiệm Mặc Đang Đang.

 

Lục Vân Dao ăn xong rất nhanh, liền chạy ra đứng trước mặt người kia.

 

Bà lão trông thật đáng thương, quần áo rách nát, người còn bốc mùi, móng tay đen sì, có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi mà vẫn lang thang ngoài đường xin ăn.

 

Bà ta đang cắn một chiếc bánh bao, thấy Lục Vân Dao tiến lại gần, lập tức mở chiếc hộp giấy trước mặt ra. Trên đó viết: "Tôi là người câm điếc, chồng tôi đang nằm viện, xin hãy giúp đỡ một chút tiền thuốc men."

 

Khóe mắt bà ta còn rơm rớm nước mắt.

 

Bà lão đưa mã quét chuyển khoản của mình sát đến trước mặt Lục Vân Dao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Vân Dao vận chuyển công pháp, trước mắt hiện lên cả cuộc đời của người này.

 

Người phụ nữ ăn xin này đã bắt đầu hành nghề từ rất sớm. Khi đó, thanh toán điện tử chưa phổ biến, bà ta nhờ ăn xin mà mua được một căn nhà cho con trai tại Kinh Đô. Sau khi giá nhà tăng vọt, bà tiếp tục mua thêm hai căn nữa — có thể nói bà còn sống sung sướng hơn đa số người dân nơi đây.

 

Lúc còn trẻ, bà ta tự đi xin ăn; khi già yếu, con trai không yên tâm nên lái xe chở mẹ đi "làm việc", tối đến lại đón về nhà.

 

Cuộc sống tốt đẹp đó kéo dài cho đến khi thanh toán điện tử xuất hiện, người trẻ không còn thích mang theo tiền mặt. Những kẻ ăn xin chỉ có thể dùng mã QR để xin tiền.

 

Nhưng khi ăn xin gắn liền với thanh toán điện tử, mọi chuyện trở nên "vi diệu".

 

Muốn nhận tiền thì phải có điện thoại, có tài khoản ngân hàng — ý nghĩ này vừa lướt qua đầu là nhiều người chẳng muốn bố thí nữa.

 

Sự xuất hiện của thanh toán điện tử khiến thu nhập của người ăn xin sụt giảm nghiêm trọng. Khi ăn cơm với người nhà, bà ta thường chửi Mã XX (ám chỉ Mã Vân - Jack Ma) để hả giận.

 

Lục Vân Dao nói:

“Bà đâu có bị câm điếc. Chồng bà đang chơi mạt chược chứ có bệnh tật gì đâu. Bà có ba căn nhà, con trai còn lái BMW 5 Series, sao bà còn phải ở đây ăn xin?”

 

Bà lão lập tức hiểu ra mình đụng phải thứ dữ, dám nói trúng phóc hoàn cảnh của bà ta! Những năm qua cũng từng có người đuổi bà đi, bà có kinh nghiệm rồi, lập tức mở miệng nói:

 

“Cô bé, không cho tiền thì đi cho nhanh.”

 

Bên cạnh có một người chuẩn bị cho tiền, nghe bà lão nói chuyện liền thấy có gì đó sai sai, cất điện thoại đi.

 

Lục Vân Dao lập tức nhận được một chút công đức. Cô nhìn về phía người đó — là một cô gái trẻ, lúc này đã quay người rời đi.

 

Liệu có thể cứ đứng canh bên cạnh bà lão này, không cho bà ta ăn xin, để xem có tích được bao nhiêu công đức không?

 

Lục Vân Dao quyết định thử một lần. Và thế là giữa trung tâm thành phố xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ:

 

Bên cạnh một bà lão ăn xin là một cô gái trẻ tóc nhuộm hồng đứng nghiêm túc. Mỗi lần bà lão định mở miệng xin tiền, Lục Vân Dao liền cất tiếng:

 

“Bà ấy lừa đấy! Bà ấy biết nói! Bà ấy nhờ ăn xin mà mua được ba căn nhà cho con trai và con dâu, một căn còn là nhà nằm trong khu học tốt của quận Hải Định!”

 

Ban đầu bà lão còn muốn xử lý cô bé này, bèn phản bác lại:

 

“Cô thấy tôi có ba căn nhà thật à?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com