Lỡ Hẹn Sáu Năm

Chương 9



10

 

Tôi lấy bánh mì lát trong tủ lạnh ra, cùng Hà Viễn ăn qua loa bữa sáng, rồi tiễn anh ấy xuống lầu.

 

"Ba mẹ em sắp về rồi, đợi qua Tết em lại hẹn anh."

 

Tôi vẫy tay chào Hà Viễn, rồi chỉ vào chiếc hoodie của anh ấy: "…Anh về thay quần áo trước đi nhé."

 

Xe của Hạ Viễn vừa rời đi không bao lâu, ba mẹ tôi đã về tới.

 

Họ xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh như lạp xưởng, thịt khô, thấy tôi đứng dưới lầu thì rất ngạc nhiên:

 

"Chi Chi, ba mẹ đâu có liên lạc với con, sao lại xuống tận đây đón?"

 

Tôi có hơi chột dạ, vội vàng nhận lấy hai túi đồ từ tay họ: "Sợ đồ nhiều quá, hai người xách không nổi, nên con xuống đỡ."

 

Mẹ tôi vừa khen tôi hiểu chuyện, vừa mắng Lâm Kha vài câu, nói anh ta chắc trước kia không tốt với tôi.

 

Nhắc đến đây, bà lập tức im bặt, như tự biết mình lỡ lời, áy náy nhìn tôi.

 

Tôi lắc đầu: "Mẹ, con không sao."

 

Thật sự là không sao.

 

Vì tôi nhận ra, sau đêm hôm đó, những lưu luyến không nỡ về sáu năm bên Lâm Kha, nỗi đau vì anh ta phản bội với Khúc Tâm Dao, đều dần tan biến.

 

Thay vào đó, là cảm giác rung động với Hạ Viễn—thứ mà tôi đã cố tình quên suốt sáu năm, nay lại trào dâng mãnh liệt.

 

Vài ngày sau, Đỗ Linh lại tìm tôi, hỏi tôi có biết sau buổi tụ họp hôm đó, Khúc Tâm Dao và Lâm Kha cãi nhau không.

 

"Khúc Tâm Dao nói Lâm Kha trong lòng còn cậu, Lâm Kha không phủ nhận ngay, cô ta càng tức giận." Đỗ Linh cười nhạo, "Quả nhiên, mấy kẻ làm tiểu tam leo lên chính thất, sợ nhất là rác bị người khác nhặt đi."

 

Tôi không nói gì.

 

Cô ấy lại hỏi tôi: "À, hôm đó bking *(tức nói Hạ Viễn)* đưa cậu về đúng không? Sau đó hai người còn nói chuyện nữa không?"

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"…Không có."

 

Thật ra là có.

 

Từ sau khi tôi nói muốn theo đuổi Hạ Viễn, liền bắt đầu vắt óc tìm đề tài để nhắn tin với anh ấy.

 

Anh ấy trả lời rất nhanh, thậm chí khi biết tôi bị cảm, còn đặc biệt mang thuốc đến dưới lầu cho tôi.

 

Những ký ức bị bỏ quên sáu năm trước, đang dần dần được nhặt lại.

 

Đỗ Linh hơi tiếc nuối thở dài: "Thật ra nếu cậu đến với Hạ Viễn thì cũng tốt, sau này anh ấy sẽ phát triển ở quê nhà.

 

Với lại, nói thật thì từ hồi cấp ba, tớ đã thấy cậu và bking hợp nhau hơn.

 

Trong lớp mình nhiều bạn nữ như vậy, chỉ có cậu là đặc biệt với anh ấy nhất."

 

"Đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp là Lâm Kha tỏ tình, còn anh ấy thì chẳng có động tĩnh gì cả."

 

Chuyện tôi viết thư tỏ tình với Hạ Viễn, đến cả Đỗ Linh tôi cũng không nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nên cô ấy không biết Hạ Viễn từng từ chối tôi.

 

Nghĩ đến chuyện đó, lòng tôi lại có chút khó chịu, vội vàng chuyển chủ đề.

 

Sáng mùng một Tết, tôi gửi tin chúc mừng năm mới cho Hạ Viễn, anh ấy lập tức trả lời: "Chúc mừng năm mới, Mạnh Chi Chi."

 

Vì hôm sau là Valentine, tôi lấy hết can đảm rủ anh ấy:

 

"Ngày mai anh có rảnh không? Có một bộ phim Tết khá hay, mình có thể ra rạp xem chung không?"

 

Mãi sau, Hạ Viễn mới trả lời: "Ngày mai bận rồi, hẹn hôm khác nhé."

 

Tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực.

 

Bận?

 

Là đi chúc Tết họ hàng, hay… hẹn hò với cô gái khác?

 

Rất nhanh, tôi đã biết anh ấy bận gì.

 

Bởi vì trong bữa trưa hôm đó, mẹ tôi đột nhiên nhắc đến chuyện xem mắt:

 

"…Con trai nhà hàng xóm dì Ngô, rất có tương lai, bằng tuổi con, trước học ở Bắc Đại.

 

Ban đầu định định cư ở Bắc Kinh, cả ba mẹ cũng theo qua đó, ai ngờ cuối năm công việc điều chuyển, lại về quê."

 

"Nói là hồi đại học lo học hành, chưa từng yêu ai..."

 

Càng nghe, tôi càng thấy quen tai, không nhịn được cắt lời mẹ: "Anh ấy tên gì?"

 

"Hình như là Hạ Viễn."

 

Tôi sững người, tâm trạng lập tức tuột dốc không phanh.

 

Mẹ tôi không nhận ra, vẫn tiếp tục thao thao kể về ưu điểm của Hạ Viễn.

 

Đến cuối cùng, bà dè dặt hỏi tôi:

 

"Sao nào, hay là gặp mặt thử đi, ăn bữa cơm làm quen? Mai đúng lúc rảnh, ngày cũng đẹp."

 

Tôi im lặng một lúc, nghiến răng đáp: "Được thôi."

 

11

 

Ngày hôm sau, tôi ăn diện lộng lẫy, khí thế bừng bừng lao tới hiện trường.

 

Kết quả vừa bước vào cửa đã chạm ngay ánh mắt của Hạ Viễn.

 

Bình tĩnh, thoải mái, thậm chí còn mang theo chút ý cười nhẹ nhàng.

 

Tôi bước tới, ngồi đối diện anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy hỏi: “Anh biết tôi là ai không?”

 

Hạ Viễn lập tức bật cười: “Mạnh Chi Chi, em bị ngốc rồi à?”