Hoàng đế nhắm mắt, thở dài một hơi: “Ngươi hiểu là tốt rồi, đến Phiên Ngung, đối xử tốt với thê tử ngươi.”
Tần Vương tuy tiếc nuối vì không thể giết được Thái tử, nhưng biết Thái tử sắp đi xa đến Phiên Ngung, cũng buông lỏng cảnh giác. Đợi hắn đăng cơ làm vua, tùy tiện tìm một lý do xử tử Thái tử không phải là chuyện khó. Bây giờ điều đau đầu nhất lại là hữu đô đốc Dương Khang.
Dương Khang nổi tiếng là người tính tình nóng nảy, ghét ác như thù, nếu để ông ta sống trên đời, không chừng sau này sẽ khắp nơi gây khó dễ, trở thành mối họa lớn trong lòng.
Tuy nhiên, vào ngày mùng bốn tháng năm, chính ngày cả nhà Đông Cung rời kinh, vị hữu đô đốc đương triều từng một thời lừng lẫy, được vũ lâm vệ canh gác ngồi trên một chiếc xe tù đến ngoại ô kinh thành tiễn nữ nhi cùng con rể một đoạn đường. Dọc đường, những người dân mất người thân cũ ở gần chùa Từ Ân, lần lượt ném rau hỏng và trứng gà vào xe tù một cách không kiêng dè, Dương Khang bị ném đầy mặt bẩn thỉu, nhưng vẫn không động đậy.
Tin tức truyền đến Ngự thư phòng, đầu gối hoàng đế suýt nữa thì gãy, đáy mắt nheo lại những tia sáng lạnh lẽo.
“Phụ thân, người cứ nghĩ xem, vị đại đô đốc từng uy chấn bốn biển một thời nay lại trở thành con chuột qua đường ai cũng muốn đánh. Ông ta rơi vào kết cục như vậy, trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào, trong lòng bá quan nghĩ thế nào?”
“Dương Khang lao tâm khổ tứ, lập nhiều công lớn, nhận được sự yêu mến sâu sắc từ các tướng sĩ và dân chúng biên quan, hôm nay hắn ta bị người ta sỉ nhục giữa đường, ngày sau còn ai nguyện ý vì bệ hạ, vì Đại Tấn mà cống hiến?”
“Chiêu này nhìn như bình thường, thực chất lại đâm trúng tim bệ hạ.”
Nam nhân trẻ tuổi cao lớn đó đứng trong bóng tối cười rất sâu: “Dương gia xảy ra chuyện, quân tâm bất ổn, người cứ xem đi, không lâu nữa vụ án Dương gia sẽ có kết quả.”
Sau lễ Đoan Ngọ, các quan viên và thương hộ liên quan đến vụ án của Thái tử lần lượt bị định tội. Có người bị chém ở Ngọ Môn, có người bị đi đày ở biên quan, còn có người bị bãi chức vĩnh viễn không được dùng lại. Ba ty cuối cùng không tìm được bằng chứng nhà họ Dương mưu phản, Dương Khang kiên quyết không thừa nhận có kết giao với Đại Ngột, hoàng đế hạ chỉ thu hồi binh quyền nhà họ Dương, để Dương Khang về quê dưỡng lão, an hưởng tuổi già.
Vụ án tạo phản của Đông Cung, đến đây đã lắng xuống.
Thái tử vừa đi, hoàng đế lại lâm bệnh.
Bùi Mộc Hành bận rộn hầu hạ bệnh, đã hai ngày chưa về phủ.
Sáng mùng bảy tháng năm, Từ Vân Tê đang cùng Bùi Mộc San ngồi ở hiên rộng chế son, Cẩm Hòa đường đến một vị đại nha hoàn, đứng dưới hành lang duyên dáng hành lễ với hai người: “Ngũ cô nương, Vương phi mời người qua đó ạ.”
Bùi Mộc San đang học rất hăng say, đầu không quay lại nói: “Ta vừa mới từ chỗ mẫu phi qua đây, bây giờ có chuyện gì chứ, nhất định phải ta qua đó…”
Nha hoàn khó xử liếc nhìn Từ Vân Tê, cứng đầu đáp: “Tuân phu nhân nhà bên cạnh dẫn nhị tiểu thư qua thỉnh an Vương phi, Vương phi mời người qua đó.”
Bùi Mộc San đột nhiên quay đầu lại, trước đây nàng và Tuân Vân Linh quan hệ rất tốt, Tuân phu nhân cũng rất thương nàng, không lộ diện thì không hợp lễ nghĩa. Nhưng nghĩ đến tẩu tẩu và người kia có hiềm khích ngầm, lại lo lắng làm tổn thương trái tim của Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê nhìn ra sự khó xử của nàng, cười xua tay: “Nàng mau đi đi, khách đến nhà thì nên gặp mặt.”
Bùi Mộc San kéo nàng: “Tẩu cùng ta đi?”
Từ Vân Tê liếc nhìn nha hoàn khó xử, cười đáp nàng ta: “Ta không đi đâu, ta đi rồi, sợ Vương phi sẽ khó xử.”
Bùi Mộc San xoa trán: “Đúng là như vậy.”
Không lâu sau, Bùi Mộc San dẫn theo đại nha hoàn đến Cẩm Hòa đường, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng cười của mẫu thân và Tuân Vân Linh. Hi Vương phi đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Đến khi vòng qua bức bình phong phỉ thúy vào phòng khách, quả nhiên thấy Hi Vương phi đang ôm Tuân Vân Linh au yếm: “Nha đầu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nghĩa nữ của ta, sau này ta sẽ làm chủ, định cho con một mối hôn sự tốt.”
Trước đây Hi Vương phi công khai và ngấm ngầm coi trọng Tuân Vân Linh làm thê tử cho Bùi Mộc Hành, chuyện này ai cũng biết. Trong mắt Hi Vương phi, là bà đã thất hứa với Tuân Vân Linh, cho nên trong lòng áy náy. Để bù đắp cho Tuân Vân Linh, bà định nhận nàng ta làm nghĩa nữ, một là để trọn vẹn tình nghĩa ngày xưa, hai là từ nay Tuân Vân Linh và Bùi Mộc Hành cũng có tình huynh muội, bên ngoài cũng có thể bớt đi những lời đồn thổi, phía Tuân Vân Linh chắc cũng có thể hoàn toàn buông bỏ Bùi Mộc Hành.