Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 107



Ánh nến nhảy múa lúc sáng lúc tối, đôi mắt nàng trong veo, như mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng, bất động nhìn qua, khóe mắt hẹp dài, mềm mại như một chiếc lông vũ.

Bùi Mộc Hành nhìn nàng như vậy, trong lòng không hiểu sao lại mềm đi, hắn không muốn thê tử mình nảy sinh bất kỳ hiểu lầm nào không đáng có: “Ta và Tuân cô nương tuy có tình thanh mai trúc mã, nhưng đối với nàng ta lại không có tình cảm nam nữ.” Bùi Mộc Hành đi thẳng vào vấn đề, ngắn gọn súc tích.

Ngay sau đó ánh mắt lướt qua mấy cuốn sách kia, lại hỏi nàng: “Đầu đuôi sự việc còn lại nàng có muốn biết không?”

Từ Vân Tê chớp mắt: “Không cần, thiếp đều có thể đoán được.” Vở kịch thanh mai trúc mã, Từ Vân Tê không xa lạ gì, lang bạt giang hồ, những tình tiết kỳ lạ nàng gặp còn nhiều hơn muối Bùi Mộc Hành ăn.

Chỉ là Từ Vân Tê phát hiện mình nói xong, sắc mặt phu quân nàng lại tối hơn vài phần. Bùi Mộc Hành tâm trạng khó đoán uống một ngụm trà. Từ Vân Tê có thể không hỏi, nhưng hắn lại không thể không nói rõ: “Ta từ năm tuổi đã vào cung học, Tuân đại nhân lúc đó phụng mệnh dạy dỗ các hoàng tử. Sau này hai nhà chúng ta trở thành hàng xóm, ta kính phục tài hoa của Tuân đại nhân, cho nên thường xuyên thỉnh giáo.”

“Mấy cuốn sách này là ta sao chép từ thư viện hoàng gia. Có một lần phu tử thấy trong bài luận của ta có nhắc đến điển cố ở đây, liền hỏi một câu, ta chủ động đưa hai cuốn sách cho phu tử. Sau này Tuân sư muội muốn mượn lại, ta liền đồng ý, sự việc là như vậy.”

Từ Vân Tê gật đầu: “Thiếp hiểu rồi.” Tuân Vân Linh trong lời nói nàng ta và Bùi Mộc Hành thân thiết đến mức nào, bây giờ xem ra không hẳn là vậy.

Bùi Mộc Hành khẽ gật đầu, bóng người cao ráo ngả người ra sau, ánh mắt hơi rũ xuống, một cái liền rơi vào móng tay trắng như tuyết đáng yêu của nàng, mười ngón tay, đều được cắt tỉa sạch sẽ.

Từ Vân Tê thuận theo ánh mắt hắn nhìn một cái, sắc mặt hơi không đương nhiên, nàng hai tay nắm lại giấu đi móng tay, tiếp tục làm việc trong tay.

Sắc mặt Bùi Mộc Hành lúc này mới khá hơn một chút: “Xin lỗi phu nhân, ta trước đây không nói cho nàng biết, ta tự Thanh Dư. Đây là lúc ta mười tám tuổi làm lễ đội mũ, hoàng tổ phụ đích thân ban tặng.”

Từ Vân Tê một bên làm, một bên quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Ừ, nghe hay.”

“Vậy còn nàng, có tên tự không?”

Từ Vân Tê lắc đầu: “Không có.”

“Tên sữa cũng không có?”

Từ Vân Tê vẻ mặt chao đảo, cúi đầu xuống, lại lắc đầu: “Cũng không có.”

Gió đêm xào xạc lay động rèm cuốn, tiếng ve sầu không biết trốn ở đâu mà kêu râm ran. Bùi Mộc Hành mày mắt sâu thẳm nhìn nàng, nhận thấy giọng điệu nàng có chút trầm lắng, dịu dàng hỏi: “Tên của nàng là hai chữ nào?”

Lúc này Từ Vân Tê mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn một lúc, rồi từ từ cười: “Vân Tê, Vân trong nhàn vân, Tê trong nghỉ ở trên cây.”

Bùi Mộc Hành trầm ngâm nói: "Vân dư hà ý tê bích sơn, Tiếu nhi bất đáp tâm tự nhàn." (*), Vân Tê, Tê Vân, chắc hẳn người đặt tên mong nàng như nhàn vân dã hạc, tự do không lo nghĩ, là phụ thân nàng đặt tên phải không?”

(*) Hai câu thơ trong bài Sơn Trung Vấn Đáp, dịch nghĩa là: "(Người) hỏi ta vì sao lại vào ở nơi núi biếc, (Ta) cười không đáp, trong lòng tự thấy an nhàn."

Tay Từ Vân Tê khựng lại, mày mắt không động, một lúc lâu sau mới đáp một tiếng: “Phải.”

Từ Vân Tê nghiền xong bột thuốc, lúc đứng dậy nhìn thấy chồng sách kia, chỉ tay nói: “Tam gia, chàng tự mình xử lý đi.”

Bùi Mộc Hành nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của thê tử, gật đầu nói: “Được.”

Sau đó hắn gọi Hoàng Duy đến.

Hoàng Duy nhìn những cuốn sách quen thuộc trên mặt khẽ hỏi: “Gia, người định xử lý thế nào?”

Bùi Mộc Hành xoa xoa mày, vừa phải giữ thể diện cho cả hai nhà, vừa phải dập tắt ý định khiêu khích Từ Vân Tê của Tuân Vân Linh. Suy nghĩ một lát, hắn dặn dò: “Đưa những cuốn sách này cùng chiếc hộp gấm vỡ đến Tuân phủ, giao cả cho Tuân đại nhân.”

Tuân Duẫn Hòa là bậc quân tử thanh chính, chắc chắn biết cách dạy dỗ nữ nhi mình.

Phu thê Từ Vân Tê mỗi người thu dọn một chút, rồi định đi ngủ, chỉ là đêm nay, nàng phát hiện phu quân mình có chút kỳ lạ.

Chính là cứ lề mề không chịu làm dứt khoát cho xong chuyện.

Có một thoáng, Từ Vân Tê tưởng rằng hắn đang trêu chọc mình, đến khi quay mặt lại, đối diện với đôi mắt kia.

Đen như mực, sâu không thấy đáy, nhưng lại mang theo vài phần lười biếng và uể oải.

Chẳng lẽ là mệt rồi?

Nhận thấy sự ngơ ngác và mông lung trong ánh mắt nàng, hắn liền dùng thêm chút sức, ánh mắt trở nên nóng bỏng bức người, giữ chặt bàn tay mềm mại của nàng, nhốt nàng lại.

Từ Vân Tê không quen bị người khác khống chế như vậy, quay mặt đi, xoay xoay cổ tay cố gắng giãy ra.

Hành động này rõ ràng đã chọc giận hắn.

Hắn đột nhiên nghiêng người qua, hai lòng bàn tay theo vòng eo trơn láng về phía trước, đột ngột giữ lấy gáy nàng.

Từ Vân Tê hít một hơi khí lạnh.

Hai người chưa bao giờ gần nhau đến thế.