Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 114



Bà đã tự mình mở lời, Hi Vương phi sao có thể ngăn cản, thế là nhướng mắt, ra hiệu cho Hách ma ma đi mở rương.

Rương được mở ra, bên trong toàn là lụa là gấm vóc và châu báu.

Ánh mắt mọi người sáng lên vài phần, lần lượt nhìn Từ Vân Tê, Từ Vân Tê cười nói: “Mọi người cứ chọn thứ mình thích đi.”

Bùi Mộc San ra hiệu cho nàng, Từ Vân Tê uống trà không để ý lắc đầu.

Hách ma ma chỉ đành phải bày tất cả lụa là châu báu đó lên chiếc bàn dài chạm khắc sơn mài trước mặt, và cả trên bàn án.

Lý thị tự cho rằng mình có quan hệ tốt với Từ Vân Tê, sớm đã dò xét qua một lượt phần thưởng, chọn được màu sắc mình thích. Chỉ là những người khác chưa động thủ, nàng cũng không tiện ra mặt, liền lặng lẽ kéo tay áo mẹ chồng là Cao trắc phi.

Cao trắc phi cũng xuất thân danh môn, tầm mắt không đến mức nông cạn như vậy, ngồi yên không nhúc nhích.

Một vị Hàn trắc phi khác thì có ý định đứng dậy, tiếc là Hi Vương phi chưa lên tiếng, bà cũng không dám hó hé.

Bùi Mộc San thực sự lo lắng tẩu tẩu chịu thiệt, kéo nàng đứng dậy: “Tẩu tẩu, đây là phần thưởng của tẩu, tẩu chọn trước đi.”

Từ Vân Tê thực sự không quan tâm đến những thứ này: “Muội muội cứ chọn trước đi.”

Hi Vương phi nhìn cô con dâu cười tươi không biết nặng nhẹ kia, bất đắc dĩ lắc đầu, đặt chén trà xuống, nhìn hai vị trắc phi chậm rãi dặn dò: “Lớn nhỏ có thứ tự, Cao trắc phi và Hàn trắc phi chọn trước đi.”

Cao trắc phi lập tức đứng dậy hành lễ: “Vương phi khách sáo rồi, một nhà chúng ta đâu cần câu nệ lễ nghi, hơn nữa chẳng qua chỉ là một ít lụa là gấm vóc, đáng lẽ phải để các con chọn trước.”

Hi Vương phi thấy bà biết điều, gật đầu, liếc nhìn nữ nhi một cái: “Được rồi, con chọn trước đi.”

Bùi Mộc San là đích tiểu thư duy nhất trong phủ, mọi người trước nay đều cưng chiều nàng.

Nàng chọn ba tấm lụa màu sắc rực rỡ, chọn hai viên ngọc trai Nam Hải cỡ lớn, liền quay người lại, ra hiệu cho Từ Vân Tê chọn.

Từ Vân Tê còn chưa động, Lý thị thấy một tấm lụa mình để ý đã bị Bùi Mộc San chọn mất, vội vàng đứng dậy: “Tam đệ muội, ta không khách sáo với muội nữa nhé.”

Nàng ta dẫn theo nha hoàn tiến lên, chọn lấy ba tấm mình đã chọn, liếc nhìn hộp châu báu trên bàn án, mấy viên lớn nhất bên trong không động, rõ ràng là Bùi Mộc San để lại cho Từ Vân Tê, nàng ta rất biết điều không chọn, lấy hai viên tùng lam và nam hồng liền trở về chỗ ngồi.

Bùi Mộc Lan thấy Tạ thị ngồi yên không động, trưởng tẩu không chọn, nàng ta không tiện đi, liền đẩy đẩy Tạ thị. Tạ thị thực ra không muốn chọn lắm, chỉ là mọi người đều chọn, nàng ta không nhận thì tỏ ra không coi trọng Từ Vân Tê, thế là dứt khoát kéo Bùi Mộc Lan đứng dậy, hai người cùng nhau chọn.

Sở thích của Tạ thị và Hàn trắc phi gần giống nhau, Hàn trắc phi sợ tấm lụa dệt kim tuyến màu chàm mà mình để ý bị chọn mất, vội vàng đi theo lên.

Lý thị thấy Cao trắc phi vẫn còn giữ kẽ, dứt khoát đẩy bà ta một cái.

Mọi người náo nhiệt xúm lại.

Cẩm Hòa đường hiếm khi hòa thuận như vậy, Hi Vương phi cũng nở nụ cười.

Bùi Mộc San giúp Từ Vân Tê giành được mấy viên ngọc trai Nam Hải lớn nhất về, trừng mắt nhìn nàng: “Sao tẩu không chọn gì cả.”

“Ta có thiếu gì đâu, những viên ngọc trai Nam Hải này đều cho muội, coi như là quà đại ca muội bù cho muội,” Từ Vân Tê dịu dàng cười, giơ cổ tay trắng ngần lên: “Muội xem, có lúc ta phải pha chế thuốc, chọn dược liệu, đeo đồ trên tay không tiện.”

Bùi Mộc San cầm mà thấy nóng tay.

Ngân Hạnh không còn lạ gì, giải thích với Bùi Mộc San: “Ngũ cô nương không biết, thiếu phu nhân nhà ta chưa bao giờ thích đeo những món trang sức lòe loẹt này.”

...