Con ngựa hí một tiếng chói tai, lao nhanh về phía trước. Bùi Mộc San không hề phòng bị, bị xóc nảy một cú dữ dội. Trùng hợp thay, móng ngựa lại giẫm phải một hòn đá sắc nhọn trong đám cỏ, đột nhiên nhảy dựng lên, Bùi Mộc San bị con ngựa hất văng hoàn toàn.
Ngoài sân lập tức vang lên một trận la hét kinh hãi, trong gian nhà mở, Hi Vương phi sợ đến mức bật dậy khỏi bàn: “San nhi!”
Ngay khi Bùi Mộc San sắp bị hất ngã xuống đất, một bóng đen nhanh như chớp lướt qua, hắn giơ tay về phía trước, đỡ lấy cánh tay đang rơi xuống của Bùi Mộc San, tay kia đỡ lấy lưng nàng. Gần như toàn bộ sức lực đều dồn vào việc bảo vệ cô nương mà hắn yêu thương, đến nỗi thân mình hắn ngã mạnh về phía trước.
Bùi Mộc San vốn đang phi ngựa dọc theo rìa sân mã cầu, rất gần với hàng rào xung quanh. Khi Yến Thiếu Lăng ngã xuống, lưng hắn đập mạnh vào hàng rào. Bên cạnh hàng rào vừa hay có một lá cờ gấm, cờ gấm được c*m v** một cây sào tre. Trớ trêu thay, để chuẩn bị cho trận mã cầu này, người của Ngự Mã giám vừa mới thay tre mới. Cây tre mới bị sức nặng đè gãy, b*n r* những mảnh tre sắc nhọn, cắm thẳng vào lưng Yến Thiếu Lăng.
Một tiếng kêu đau thảm thiết, xé toạc cả bầu trời trong xanh.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, dòng người như nước chảy về phía Yến Thiếu Lăng.
Lưng Bùi Mộc San đập vào ngực Yến Thiếu Lăng, tiếng kêu thảm thiết đó gần như làm nàng ù cả tai. Nàng thậm chí không cảm nhận được cơn đau trên người mình, cả người như bị tê liệt. Khó khăn quay người lại, chỉ thấy nam nhân trước nay luôn anh dũng phi phàm, đôi mắt si ngốc nhìn nàng, máu tươi từ miệng từng ngụm từng ngụm phun ra, lẩm bẩm: “Nàng… không sao chứ…”
“Yến Thiếu Lăng!”
Nỗi sợ hãi tột cùng trào dâng trong lòng Bùi Mộc San, nàng luống cuống nắm lấy tay hắn, toàn thân run như cầy sấy, hét lớn về phía đám đông đang ùa tới: “Người đâu, người đâu, thái y, thái y cứu mạng…”
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt áo hắn, cả người hắn co quắp lại run rẩy nhẹ, miệng đã đầy máu tươi, môi run run dường như muốn nói nhưng không thể nói ra lời, ánh sáng trong mắt dần dần tan đi.
Mọi thứ trước mắt biến thành ảo ảnh, chao đảo trong mắt nàng.
Trong chốc lát, trong ngoài hàng rào đã có hơn mười người ùa vào, ngay sau đó càng nhiều người đến hơn, vây kín Yến Thiếu Lăng và Bùi Mộc San ba lớp trong ba lớp ngoài.
Vết máu kinh hoàng làm mọi người sợ đến hồn bay phách lạc, hạ nhân Yến gia gần như quỵ ngã xuống đất.
Có người chạy đi gọi thái y, có người vội vàng đến thủy các và lầu gấm báo tin.
Hạ nhân Yến gia khóc như mưa, tay chân luống cuống hỗn loạn.
Bùi Mộc San quỳ bên cạnh hắn, đôi tay mềm mại mảnh mai vẫn nắm chặt tay hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn Yến Thiếu Lăng dần mất đi ý thức, tim đập đến tận cổ họng, không biết phải làm sao.
Hắn là vầng thái dương nhỏ được chú ý nhất kinh thành, đôi mắt đó mãi mãi sáng như trăng non, khí phách hiên ngang, tràn đầy sức sống, lúc này lại im lìm nằm đây nôn ra máu.
Tiếng khóc, tiếng la, hòa thành một mớ hỗn độn.
Trời như sập xuống.
Ngay khi cảnh tượng hỗn loạn, một giọng nói vô cùng bình tĩnh như dòng suối mát len lỏi vào sự ồn ào này: “Tránh ra!”
Tiếc là, không ai để ý đến lời nói của nàng, mọi người vẫn khóc lóc la hét, như rắn mất đầu.
Ngân Hạnh thấy vậy, tức đến mức vác túi thuốc lên vai, nhấc chân đá thẳng vào hạ nhân Yến gia gần nhất, gào lên một tiếng: “Cô nương nhà ta bảo các người tránh ra, không nghe thấy à? Chậm một chút nữa, thiếu công tử nhà các người sẽ mất mạng đó!”
Giọng của Ngân Hạnh quá lớn, lập tức dọa cho mấy chục người có mặt ở đó phải sững sờ.
Người Yến gia vừa nghe có thể cứu được mạng của công tử nhà mình, liền đồng loạt quay đầu lại.
Ngân Hạnh không có thời gian giải thích với họ, dùng hết sức lực, đẩy từng người đang ngây như gà gỗ sang một bên, dọn ra một con đường cho Từ Vân Tê.
Ánh mắt Từ Vân Tê luôn tập trung vào vết thương của Yến Thiếu Lăng. Mảnh tre c*m v** lưng hắn, không biết đã vào sâu bao nhiêu, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy ra, máu tụ trong miệng cũng không ngừng, chắc hẳn đã làm tổn thương tim phổi.
Dưới ánh mắt của mọi người, vị thiếu nữ mảnh mai dịu dàng, người từng là truyền nhân của Thập Tam Châm tung hoành giang hồ, vẻ mặt trấn định vượt qua đám đông, đến bên cạnh Yến Thiếu Lăng.