Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 176



Sau buổi triều hội, Yến Bình chủ động cầm mấy tờ đơn đàn hặc này đến ngự thư phòng, quỳ thẳng trước mặt hoàng đế xin tội.

Hôm nay tâm trạng hoàng đế không tệ, đang luyện thư pháp, nhìn ông ta cười tủm tỉm đáp: “Yến các lão đến rồi à, ngồi đi.”

“Thần không dám.” Yến Bình ngẩng đầu lên, rõ ràng thiếu đi vẻ tinh anh thường ngày, lộ ra vài phần chua xót và uất ức.

Hoàng đế thấy vậy, liền đưa cây bút lông dê lớn trong tay cho chưởng ấn Lưu Hi Văn, rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống sau ngự án, thở dài nói: “Trẫm và ngươi quân thần giao hảo nhiều năm, ngươi tính tình thế nào, trẫm sao có thể không hiểu, ngươi đứng dậy đi.”

Lưu Hi Văn cho người mang đến cho Yến Bình một chiếc ghế đẩu bằng gấm, Yến Bình lúc này mới lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ngồi xuống dưới hoàng đế.

Yến Bình đưa tấu chương đến trước mặt hoàng đế, mặt lộ vẻ đau buồn: “Hôm nay thần đến đây là để xin tội với bệ hạ.”

Chuyện trong triều không thể giấu được hoàng đế, hoàng đế không cần xem tấu chương cũng biết trong đó viết gì. Ông không xem, cũng không lên tiếng, chờ xem Yến Bình có ý định gì.

Yến Bình thấy hoàng đế không hỏi han, đành phải tự mình mở lời, ông ta trước tiên tự định tội cho mình: “Thần đã tra rồi, lời nói của hai vị ngự sử đều là sự thật, thần là Lại bộ thượng thư, không thể chối bỏ trách nhiệm, xin bệ hạ cách chức Lại bộ thượng thư của thần, để chỉnh đốn kỷ cương.”

Trên người Yến Bình có hai chức danh, một là Lại bộ thượng thư, một là đại học sĩ Văn Uyên Các, tức là nội các thủ phụ. Yến Bình chỉ nói cách chức Lại bộ thượng thư, đối với chức vụ nội các thì không hề nhắc đến, hoàng đế liền hiểu được ý định của ông ta, từ từ cười một tiếng.

“Ái khanh là nội các thủ phụ, đôi khi cũng không thể quán xuyến hết việc của Lại bộ, trẫm có thể hiểu.”

Nghe ý tứ trong lời nói, Yến Bình nhanh chóng tiếp lời: “Việc mua quan bán chức từ xưa đến nay vẫn có, thần trước đây vô cùng căm ghét, nhưng khi thực sự thay bệ hạ nắm giữ nội các, lại cũng biết được sự khó khăn trong triều, không thể tránh khỏi việc hòa quang đồng trần (*).”

(*) Hòa quang đồng trần: Hòa ánh sáng cùng với bụi trần. Nghĩa là hòa hợp với trần tục mà không tự lập dị.

Bốn chữ “hòa quang đồng trần” khiến hoàng đế cười khổ một trận.

Triều đình ban đầu nghiêm cấm việc mua quan bán chức, từ khi nào đã nới lỏng hạn chế? Là từ năm Thừa Bình thứ ba, khi quân Mông Cổ xâm lược phía nam. Năm đó Giang Nam xảy ra lũ lụt, thuế của hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang không bằng một nửa so với những năm trước, quốc khố trống rỗng, quân Đại Ngột nhân cơ hội nam hạ, biên quan báo nguy. Lúc này cần bạc để chuẩn bị lương thực, phải làm sao?

Thủ phụ nội các lúc đó là Yến Bình liền phải thay hoàng đế phân ưu, trong lúc cấp bách có người hiến kế, dùng một số chức quan nhỏ không đáng kể bán cho các thương hộ, đổi lấy quân phí. Hành động này được hoàng đế ngầm cho phép, chỉ là chuyện không mấy vẻ vang này sao hoàng đế có thể làm, chỉ có thể là Yến Bình ra tay.

Yến Bình nhắc lại đoạn quá khứ này, chính là muốn nói với hoàng đế, lúc đầu là ông ta đã gánh tội thay cho triều đình.

Hoàng đế nghe vậy sắc mặt quả nhiên có thay đổi, ông ta thở dài một tiếng: “Nói có lý.”

Dừng lại một lát, hoàng đế nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhưng lần này nội các và Lại bộ của các ngươi vẫn làm quá đáng rồi.”

Yến Bình chờ đợi chính là câu nói này, vì vậy lại một lần nữa quỳ trước ghế đẩu bằng gấm, nước mắt như mưa: “Cho nên, thần khẩn cầu bệ hạ cách chức tất cả các chức vụ của thần, xử tội thần theo pháp luật.”

Hoàng đế vẻ mặt u ám nhìn Yến Bình.

Yến Bình chấp chính nội các hai mươi năm, học trò và quan lại cũ có ở khắp nơi. Một khi thực sự xử tội theo pháp luật, triều đình sẽ chấn động, quan trọng hơn là hoàng đế hiểu rõ tính cách của Yến Bình, con cáo già này không thể thực sự để lại bằng chứng. Cho dù Lại bộ có thực sự mua quan bán chức, thì cũng chắc chắn là do người dưới thông đồng với Tần Vương làm, Yến Bình nhiều nhất cũng chỉ bị tội quản lý cấp dưới không nghiêm và không sát sao.

Nhưng hoàng đế rõ ràng không thể dung túng cho Yến Bình tiếp tục chiếm giữ nội các.

Hoàng đế thuận theo lời ông ta nói: "Triều đình đang xôn xao, trẫm thực sự phải cho bá tánh một lời giải thích."