Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 305



Dù Yến Bình đã rút khỏi nội các, cũng không hề ảnh hưởng đến sự náo nhiệt của tiệc cưới này.

Nhiều môn sinh và cố lại của Yến gia vẫn đến nhà chúc mừng. Hi Vương không làm gì được Yến Thiếu Lăng, Yến Bình cũng vậy, sớm đã cho nhi tử út về hậu viện, để hắn ta ở cùng Bùi Mộc San, còn mình thì dẫn trưởng tử và cháu đích tôn đi tiếp khách.

Các nữ quyến trong họ của Yến gia náo động phòng một lúc rồi cũng ra về.

Yến Thiếu Lăng chủ động giúp thê tử tháo phượng quan, lại dẫn nàng đi một vòng quanh phòng tân hôn, làm quen với môi trường: "Mọi thứ đều được bài trí theo khuê phòng của nàng ở Vương phủ, nàng sẽ không cảm thấy xa lạ."

Bùi Mộc San không còn gì để nói.

Đói cả một ngày, đôi phu thê mới cưới tụ tập ăn tiệc trên bàn ở gian nhà phía đông.

"Xem này, bánh bao tôm pha lê của lầu Ứng Phúc, chân giò pha lê của lầu Hồng Phúc, gà bọc lá sen của lầu Hứa Xương..." Đủ mười món, ngụ ý là thập toàn thập mỹ. Yến Thiếu Lăng cười tủm tỉm khoe công: "Đều là những món nàng thích ăn."

Bùi Mộc San bị mùi thơm trong phòng này làm cho chảy cả nước miếng: "Gả đi quả nhiên là con đường đúng đắn."

Điều này ở Vương phủ có mơ cũng không dám nghĩ đến. Nàng đã không thể chờ đợi được nữa, cầm đũa lên ăn.

"Ừm, rượu Hạnh Hoa Thôn này ngon thật!"

“Ồ, món gà bọc lá sen này hình như vị còn chuẩn hơn nữa…”

Hai người cụng ly đổi chén, uống rất vui vẻ. Bùi Mộc San uống vài chén rượu, cả người đã mơ màng. Yến Thiếu Lăng mệt mỏi cả một ngày cũng đã kiệt sức, loạng choạng dìu thê tử đứng dậy. May mà ma ma là người cẩn thận, đã bưng nước vào hầu hạ hai người rửa mặt, sau đó phu thê hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Giấc ngủ này không biết đã ngủ đến giờ nào, mơ hồ nghe thấy tiếng gà gáy. Bùi Mộc San mơ màng mở mắt, ngoài rèm nến đỏ lay động, trời còn chưa sáng. Nàng ngơ ngác nhìn tấm rèm đỏ rực, một lúc lâu sau mới nhận ra mình đã xuất giá.

Nàng liếc nhìn sang bên cạnh, Yến Thiếu Lăng đang ngủ say, không nhịn được đẩy hắn một cái: "Yến Thiếu Lăng, mau tỉnh dậy, mấy giờ rồi."

Lần đầu Yến Thiếu Lăng không tỉnh, lần thứ hai có lẽ đã có phản ứng, gần như là bật dậy, vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài. Chiếc đồng hồ Tây dương kiểu mới đặt trên bàn cách đó không xa, đã là giờ Dần ba khắc.

Bùi Mộc San ngơ ngác nhìn hắn, luôn cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì đó.

Hai người mắt nhắm mắt mở, đều mơ màng, cũng mông lung.

Dần dần, khuôn mặt tuấn tú kia lại gần nàng, hơi thở lướt qua chóp mũi nàng. Thân thể Bùi Mộc San lập tức căng cứng, một hơi thở bị nghẹn lại. Có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, nụ hôn của Yến Thiếu Lăng trước tiên rơi xuống sau tai và cổ nàng. Hơi thở ẩm ướt nóng rực nhanh chóng làm mềm đi những nốt da gà trên người nàng, eo Bùi Mộc San mềm nhũn, bị hắn đẩy vào giữa gối chăn.

Yến Thiếu Lăng xưa nay vốn là kẻ chơi bời lêu lổng, được mệnh danh là lãng tử, không ai nghĩ rằng hắn không hiểu chuyện này. Yến Bình chỉ dặn quản gia đưa cho hắn một quyển cẩm nang, Yến Thiếu Lăng thầm nghĩ tiểu gia đây không thầy tự thông còn cần người dạy sao, rất nhanh đã vứt quyển cẩm nang đi.

Mong nhớ bao nhiêu năm nay, trong lòng Yến Thiếu Lăng không nghi ngờ gì là vô cùng kích động và khó mà kìm chế được. Thân thể cường tráng thon dài cẩn thận phủ xuống, mỗi một tấc cơ bắp đều tỏa ra khí tức căng tràn. Bùi Mộc San lo lắng hắn sẽ giày vò quá lâu, bản thân không chịu nổi, đỏ mặt đẩy vào lồng ngực rắn chắc của hắn nói: "Chàng nhẹ một chút."

Mồ hôi trên trán Yến Thiếu Lăng đã rịn ra, hắn gật đầu lia lịa.

Hắn cũng muốn tuần tự tiến tời, nhưng luồng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể tuôn trào không ngừng, không cho phép hắn thong thả.

Bùi Mộc San cảm thấy một luồng đau nhói như kim châm len lỏi vào xương cốt, theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Nhớ lại lời của Hàn trắc phi, nàng vẫn cố gắng chịu đựng. Nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện Yến Thiếu Lăng ở trên người mình cứng đờ, rất nhanh nàng cũng nhận ra điều gì đó. Phu thê hai người nhìn nhau ngơ ngác.

Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.