Hoàng Duy kinh ngạc nhìn hắn, chớp mắt lia lịa: "Không phải chứ tam gia, người định làm thật à? người nói cáo bệnh, văn võ bá quan trong triều ai cũng biết rõ, lại không có ai đến phủ kiểm tra. Hơn nữa, chuyện sinh bệnh có thể lớn có thể nhỏ, nếu người nói đau đầu, thái y có thể nói người không đau sao? Người hà tất phải làm thêm chuyện này."
Đối mặt với sự lải nhải của Hoàng Duy, Bùi Mộc Hành chỉ nói một câu: "Ta muốn bị bệnh."
Mang theo vài phần quyết đoán không thể lý giải.
Điều này không bình thường à nha. Hoàng Duy là người tuổi Tuất, mũi rất thính. Ánh mắt đảo một vòng, dừng lại ở Thanh Huy Viên xa xa, rất nhanh đã phản ứng lại, đập mạnh vào đầu mình.
"Ta đi làm ngay."
Mùa hè đã qua, băng dự trữ đã dùng hết. Lúc này tuyết còn chưa rơi, nhà ai còn có băng?
May mà nhà kho dưới hầm của Tuân phủ bên cạnh còn giữ lại một ít. Hoàng Duy vội vã mang sang, đặt trong phòng tắm của thư phòng.
Sau đó hắn ta thấy chủ tử của mình cho người chuẩn bị một thùng nước lạnh, rồi lại nhanh chóng đổ băng trong chậu vào. Rất nhanh, trong thùng tắm bốc lên hơi lạnh ngùn ngụt. Chỉ cần nhìn một cái, Hoàng Duy đã phải rùng mình. Thấy Bùi Mộc Hành sắp cởi y phục bước vào, Hoàng Duy vội ôm lấy cánh tay hắn: "Tam gia, tam gia, cái này... cái này không phải là chuyện đùa đâu."
Bùi Mộc Hành không hề lay động. Mấy ngày nay hắn ở trong triều, Từ Vân Tê đối với hắn cũng không hỏi han gì. Ngày hắn đi, hắn còn đang tức giận, cứ thế này mà về hậu viện thì chẳng khác nào không đau không ngứa. Chờ cô nương này thông suốt, không biết đến năm tháng nào. Công tâm là trên hết, phải dùng một liều thuốc mạnh.
Bùi Mộc Hành cứ thế quả quyết bước vào thùng tắm lạnh buốt.
Vừa bước vào, da gà nổi lên khắp người. Bùi Mộc Hành lạnh đến mức trán bốc hơi lạnh. Hoàng Duy đứng bên cạnh nhìn mà lo đến phát khóc, rất muốn chạy ra hậu viện gọi người nhưng bị Bùi Mộc Hành nghiêm giọng quát ngăn.
Tưởng hắn chỉ đơn giản giả bệnh, để nàng đến tiền viện chăm sóc sao? Không phải, dù sao cũng là Bùi tam công tử từng bước thận trọng.
Tâm tính của Bùi Mộc Hành kiên cường hơn người thường. Cái lạnh như thế này hắn cũng chịu đựng được. Một lát sau, hắn quấn áo ngồi sưởi ấm bên chậu than, sắc mặt xanh xao. "Công phu không phụ lòng người", đêm nay Bùi Mộc Hành đã sốt cao.
Từ Vân Tê ôm Ngân Hạnh ngủ say sưa, nửa đêm liền nghe thấy Hoàng Duy ở bên ngoài la lớn:
"Thiếu phu nhân, người mau đến tiền viện xem, tam gia của chúng ta sốt cao rồi, hôn mê bất tỉnh."
Bốn chữ "hôn mê bất tỉnh" k*ch th*ch thần kinh của Từ Vân Tê, là một thầy thuốc, nàng lập tức bật người ngồi dậy.
Gặp phải bệnh tình, hai chủ tớ Từ Vân Tê phản ứng vô cùng nhanh chóng. Không đầy một lát đã mặc y phục chỉnh tề. Nhìn lại thời gian, đã là hai khắc giờ Mão sáng sớm. Vì trời đông giá rét, ngày ngắn, trời còn chưa sáng, Ngân Hạnh xách hòm thuốc, Từ Vân Tê khoác áo choàng rồi ra khỏi cửa.
Hoàng Duy cầm một ngọn đèn lưu ly đứng ở cửa nguyệt động đợi nàng.
Từ Vân Tê vừa đi vừa hỏi hắn: "Đang yên đang lành, sao tam gia lại bị bệnh?"
Hoàng Duy mặt không đỏ, tim không đập nhanh đáp:
"Tam gia và Thập nhị vương đấu đá trong triều, thời gian này áp lực vô cùng lớn. Hai ngày trước thủ phụ đại nhân chưa về, tam gia ban đêm liền nghỉ lại ở nha môn, một ngày ngủ không được hai canh giờ. Trời đông giá rét, chắc chắn là đã bị cảm lạnh. Vừa hay chiều hôm qua không cẩn thận uống một ngụm nước lạnh, trong bụng nóng ran, vốn không để tâm, cho đến sáng sớm hôm nay nô tỳ nghe thấy người mơ màng đòi uống nước, vào hầu hạ mới phát hiện tam gia sốt cao..."
Lời này hợp tình hợp lý, Từ Vân Tê không nghi ngờ. Một đoàn người vội vã đến thư phòng.
Hoàng Duy vén rèm vải lên, Từ Vân Tê đi trước một bước vào thư phòng. Thư phòng này nàng cũng chỉ đến hai lần, chưa từng quan sát, càng chưa từng vào phòng trong. Vòng qua giá trưng bày đồ cổ, nhất thời không biết đi đâu, Hoàng Duy vội vàng đẩy mở một gian phòng bên trong: "Tam gia ở đây."
Từ Vân Tê không nói hai lời, bước vào. Vừa nhìn liền thấy trên giường có một bóng người nằm như một ngọn núi nhấp nhô, được quấn trong chăn dày nên không nhìn rõ hình dáng. Từ Vân Tê cởi áo choàng đặt sang một bên.
Ngân Hạnh đang định đi theo, bị Hoàng Duy kéo tay lại. Ngân Hạnh ngơ ngác nhìn hắn, Hoàng Duy cũng không giải thích, chỉ giành lấy hòm thuốc từ tay nàng, nhanh chóng tiến lên đặt trên chiếc kỷ nhỏ bên cạnh giường, sau đó nhanh chóng kéo Ngân Hạnh ra ngoài.
Khi đi còn đóng chặt cửa lại.