Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 422



Ngày mười hai hàng tháng là ngày tiểu nguyệt của Từ Vân Tê, sau ngày tiểu nguyệt, y quán cũng đã nghỉ bán, Từ Vân Tê yên tâm trở về Đông Cung. Tối ngày mười bảy, Bùi Mộc Hành sau khi xử lý xong công vụ trở về, liền ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng trong phòng ăn của Đông Cung. Hắn vừa cởi áo choàng đưa cho Trần ma ma đang hầu hạ bên cạnh, vừa nhìn về phía bàn bát tiên, trong mười mấy món ngon, bắt mắt nhất là một bát canh cật heo kỷ tử.

Sắc mặt Bùi Mộc Hành biến đổi, hắn phất tay cho cung nhân lui ra, ung dung nhìn chằm chằm Từ Vân Tê: "Phu quân có chỗ nào khiến Vân Tê không vừa ý, để nàng phải bận tâm bồi bổ thân thể cho ta? Mới tân hôn được mấy ngày? Ta có cần không?"

Từ Vân Tê dĩ nhiên hiểu tại sao Bùi Mộc Hành không vui, nàng cười tủm tỉm nói: "Ngốc ạ, thân thể dù tốt đến đâu cũng phải thường xuyên bồi bổ, mới có thể như tùng bách xanh mãi, hơn nữa, tiếp theo chúng ta còn dự định có con, không nói mỗi ngày, thì cách ngày cũng phải thử một lần chứ."

Từ Vân Tê con người này, lúc không nên có thì dứt khoát quả quyết, lúc đã dự định có con thì lại quan tâm và trịnh trọng hơn bất kỳ ai.

Nàng không chỉ định ra ngày động phòng, mà ngay cả Bùi Mộc Hành mỗi ngày ăn gì cũng quản luôn.

Tâm trạng Bùi Mộc Hành ngũ vị tạp trần, nhưng cũng không làm gì được nàng.

Phối hợp thì phối hợp, nhưng thực ra hắn cũng không ôm nhiều hy vọng.

Mùng mười đầu năm, Tuân phủ bày tiệc mừng năm mới, Tuân Duẫn Hòa mời nữ nhi và con rể về phủ ăn tiệc. Từ Vân Tê tiện đường đến y quán đón cả ngoại tổ phụ đến. Lúc Chương lão gia tử vào cửa, ông xách theo một bình rượu thuốc đưa cho Tuân Duẫn Hòa, lão gia tử cười tủm tỉm nói: "Tuân Vũ, đây là rượu ngon ta đã ủ hơn mười năm, năm đó chôn dưới một gốc cây cổ thụ ở Miêu Cương, không lâu trước có một người bạn cũ đào lên nhờ người mang về kinh thành, này, ta còn chẳng nỡ uống, liền mang đến cho ngươi đây."

Tuân Duẫn Hòa nhận lấy, khẽ hừ một tiếng: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*) , nói đi, có phải lão gia người có chuyện muốn nhờ ta không?"

(*) “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Lão gia tử bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng liếc nhìn cháu gái, Từ Vân Tê che miệng cười khẽ: "Người tự nói, hay là để con nói?"

Lão gia tử đỏ mặt, vừa đi vào trong vừa xua tay nói: "Con nói, con nói đi."

Tuân Duẫn Hòa trước tiên mời nữ nhi và con rể đến noãn các, sau khi hạ nhân dâng trà, Từ Vân Tê liền nói với ông ta: "Hôm giao thừa, mâu thân con đã đón ngoại tổ phụ đến Từ phủ, lão gia tử ở Từ gia hai ngày thực sự không quen, mùng ba liền vội vàng dọn về y quán. Y quán dịp năm mới vẫn còn đóng cửa, lạnh lẽo quạnh quẽ. Mẫu thân cho người nhắn tin đến, con liền đón ông đến Đông Cung. Tiếc là trong cung quy củ nhiều, ngoại tổ phụ cũng không được tự tại, nên mới nghĩ hay là đến làm bạn với người..."

Từ Vân Tê còn chưa nói xong, lão gia tử ở đằng kia đã mắng: "Này này này, cái gì gọi là ta nói, rõ ràng là các ngươi đề nghị."

Bùi Mộc Hành lập tức tiếp lời, chắp tay với Tuân Duẫn Hòa: "Nhạc phụ, đây là ý của con. Người lại không chịu tái giá, cứ lẻ loi một mình, Vân Tê không yên tâm. Ngoại tổ phụ tuổi đã cao, một mình ở riêng chúng con cũng không yên tâm. Con liền nảy ra ý này, muốn để ngoại tổ phụ đến ở Tuân phủ, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tuân Duẫn Hòa trong lòng thực ra đã đồng ý, lão gia tử ở đây, Vân Tê có thể thường xuyên đến thăm, chỉ là vẫn cảm thấy không thoải mái, liền châm chọc lão gia tử mấy câu: "Đó mới là nhà của con rể nhà người, người không ở cùng con rể tốt của mình, lại chen chúc đến chỗ ta làm gì, cẩn thận ta ngày nào cũng cho người xem sắc mặt đấy!"