Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 432



Nước mắt ướt đẫm tụ lại trong lòng bàn tay Tuân Duẫn Hòa, lành lạnh, sự an ủi này lan tỏa đến tận đáy lòng. Ông ta vui mừng không nói nên lời, lòng bàn tay nóng hổi còn lại đặt lên, nhẹ nhàng v**t v* đuôi tóc nàng, tiếng "cha" này đủ để an ủi cả quãng đời còn lại.

Giấc ngủ này Tuân Duẫn Hòa ngủ đặc biệt thỏa mãn, cũng đặc biệt sâu, đến mức khi tỉnh lại, đầu óc choáng váng, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái trước mặt không biết mình đang ở đâu.

Tuân Duẫn Hòa ôm trán, bên tai một trận âm thanh ong ong vang lên, làm cho bụng ông ta cuộn trào sóng dữ, ông ta cố nén lại không nôn ra tại chỗ, dụi dụi mắt nhìn sang, chỉ thấy trong sảnh đường rộng lớn có mười mấy bàn khách khứa ngồi ngả nghiêng, ai nấy đều nâng ly cạn chén, thần thái mơ màng, có chút say sưa như mộng.

Đây rõ ràng không phải là yến tiệc trong cung, cũng không giống như tiệc rượu ở phủ của một vị trọng thần nào đó. Tuân Duẫn Hòa đã nhiều năm không tham gia tiệc tùng, thực sự có chút không phân biệt được phương hướng, cho đến khi một giọng nói sang sảng truyền đến: "Đến đây đến đây, Tuân Vũ, ngươi đến kính huyện thái gia một ly."

Câu nói này như một tia sét đánh vào đầu Tuân Duẫn Hòa.

Tuân Vũ?

Huyện thái gia?

Ngoài lão gia tử ra không ai gọi ông ta như vậy... Khoan đã, huyện thái gia?

Tuân Duẫn Hòa rùng mình một cái, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ không thể tin được, lại định thần nhìn kỹ, những nhân vật đủ loại, ăn mặc tầm thường tùy tiện, so với các quan lại quyền quý ở kinh thành đúng là khác biệt một trời một vực.

Lẽ nào, ông ta đã trở về huyện nha Giang Lăng?

Lại nhìn cảnh tượng xung quanh, Tuân Duẫn Hòa nhớ ra đây chính là cái đêm ông ta bị nữ nhi của huyện thái gia hạ dược.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, máu trong người Tuân Duẫn Hòa chảy ngược, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Chính vào ngày này, ông ta đã mất đi sự trong trắng, cũng vào ngày này bị nữ nhân rắn rết Diệp thị quấn lấy, cũng vào ngày này đã gieo mầm chia ly với "nha đầu".

Tuân Duẫn Hòa dù sao cũng là Tuân Duẫn Hòa, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, bắt đầu nhanh chóng vận động suy nghĩ, thậm chí không kịp tiêu hóa chuyện trọng sinh kỳ lạ như vậy, chỉ hận không thể báo ngay mối thù sâu như biển này.

Những chuyện tiếp theo diễn ra giống như kiếp trước, nữ nhi của huyện thái gia có ý định lợi dụng phụ thân để dụ dỗ Tuân Duẫn Hòa đến sân sau, còn Tuân Duẫn Hòa thì lại tìm một cái cớ để huyện thái gia theo ông ta đến thư phòng của học đường lấy một thứ, nói là một cuốn sách cổ hiến cho huyện thái gia. Huyện thái gia cũng từng là tiến sĩ xuất thân, có chút tính cách thích làm ra vẻ tao nhã. Học đường của Diệp gia cách hậu môn của huyện nha không xa, dọc theo con hẻm rẽ về phía sau, rồi rẽ trái vào một con hẻm khác là đến.

Huyện thái gia say khướt, một lòng muốn Tuân Vũ làm con rể cho mình, không hề đề phòng mà theo ông ta đến học đường. Sau đó Tuân Duẫn Hòa nhân lúc lão không chú ý đã đánh lão một cái, ném lên giường, rồi quay đầu đi về phía y quán. Kiếp trước ông ta không ngờ Diệp thị sẽ theo sau, tưởng rằng có thể tự mình chống đỡ được, lúc đó không nghĩ đến việc đến y quán, bây giờ thì dù thế nào cũng phải tìm cách giải dược tính này.

Đến khi Tuân Duẫn Hòa từ y quán trở về, đã là nửa đêm, trong thư phòng của học đường quả nhiên vang lên tiếng la hét của nữ tử.

Tuân Duẫn Hòa đứng dưới gốc cây hòe lớn đen kịt, nghe tiếng nói quen thuộc đến mức khiến người ta ghê tởm đó, cười có vài phần dữ tợn.

So với huyện thái gia và nữ nhi của huyện thái gia, trong sâu thẳm nội tâm Tuân Duẫn Hòa càng hận và ghê tởm Diệp thị hơn. Chỉ là một kẻ sát nhân đã hại chết vợ con ông ta, vậy mà lại ẩn náu bên gối ông ta mười mấy năm, chiếm lấy vị trí của Tình Nương, hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn dĩ thuộc về mẹ con "nha đầu". Mỗi khi nghĩ đến đây, Tuân Duẫn Hòa lại uất nghẹn trong lòng, có thể nôn ra máu.

(*) Editor nhắn nhủ: phiên ngoại này t sẽ chỉnh xưng hô của Tuân Duẫn Hoà về thành 'hắn ta' thay vì 'ông ta' như trước giờ nhé, các nhân vật khác cx sẽ đc dùng xưng hô trẻ hơn phù hợp với tuổi.